Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 299. Bá Nhạc

Nhưng A K nói muốn điều chỉnh thì bài hát này cần phải điều chình.

"Giám đốc Trương, cậu bàn chuyện đại ngôn xong chưa?"

Sau khi đặt cây đàn xuống, Trần Cảnh nhìn Trương Thắng.

"Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu..."

"Giám đốc Trương, tôi không hiểu những chuyện này, cậu sắp xếp thế nào đều được..."

Mặc dù Trương Thắng còn trẻ.

Nhưng A K chỉ thấy cảm kích và tôn kính Trương Thắng.

Đây là Bá Nhạc của cậu!

Cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái khi ở trước mặt Trương Thắng.

"Trên đời này có rát nhiều ca sĩ, có người phù dung sớm nở tối tàn, rực rỡ như sao băng, có lời hát vô nghĩa kéo dài không mất, cũng có người vẫn luôn ăn vốn ban đầu, lăn lộn hơn nửa đời..." – Trương Thắng nhìn A K một cách nghiêm túc.

Dưới cầu vượt nhộn nhịp, mọi người đều rời đi, chỉ có hắn dừng chân lại nghe nhạc.

"Hả?"

Đây cũng là tri kỷ của cậu!

"Tôi muốn trở thành Thiên Vương của thời đại này!"

Đây là một Bá Nhạc kéo cậu một tay khi đang ở thung lũng, khiến cậu nhảy lên và nổi tiếng.

A K sững sờ, dường như cậu chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Hắn rất hiểu cậu.

Trên thế giới này, thường có thiên lý mã, nhưng không thường có Bá Nhạc.

"A K, cậu có đánh giá gì về tương lai của chính mình không?"

A K thậm chí còn nghĩ rằng nhiều người sẽ cười và cảm thấy không biết tự lượng sức khi nghe câu trả lời này.

Nghiêm túc nghe nhạc của cậu, sau khi nghe xong còn rất chân thành nghe cậu kể chuyện cũ.

Thiên Vương...

Trong phòng im lặng một lúc ngắn, cậu ngẩng đầu"

Đây là một câu trả lời đầy tham vọng.

Trần Cảnh nhìn A K.

Nhưng không ai trong phòng cười cả.

Nếu...

Phải mất vô số tác phẩm, vô số quan hệ và vô số người hâm mộ để chồng chất lên từng chút một.

Trao đổi...

Đó là người đứng trên đỉnh cao trong giới âm nhạc.

"Anh Trần, anh sẽ cố gắng trả một cái giá ra sao?"

"Thắng, cậu nói đi, chúng ta hợp tác như nào!"

Phải cần một cái giá!

Sau 08 năm, ngay cả những tiền bối hot nhất trong làng nhạc cũng không dám nói hai chữ 'Thiên Vương'.

Nếu vị Thiên Vương này có thể đến đây mỗi tuần, hoặc là thi thoảng đến hát mấy bài, thì...

Ông mặc sức tưởng tượng vào tương lai.

Sau thêm vài phút, ông từ tưởng tượng quay về thực tại, ông biết nếu muốn có được đồ mình muốn thì phải trao đổi.

Mọi người đều rất chăm chú.

Đó là chuyện khó lường biết bao chứ!

Đại ngôn của 'Thiên Vương'...

Trong mắt ông chỉ có sự hưng phấn!

"Ban đầu tôi đã nghĩ đến chuyện này, vốn dĩ muốn bỏ ra 1 triệu nhờ cậu A K làm đại ngôn cho chúng tôi trong một năm, nhưng bây giờ nghĩ lại, một triệu dường như không đủ." – Trần Cảnh nhìn Trương Thắng.

Ông như muốn nhìn ra gì đó từ mắt Trương Thắng.

Nhưng thật đáng tiếc...

Ông chẳng nhìn được gì cả.

Lúc nghe được 1 triệu Trương Thắng không ngạc nhiên mấy, nghe ông ấy nói bấy nhiêu không đủ cũng không có gì khác thường.

Hắn chỉ bình tĩnh gật đầu:

"Nên là?"

"Thắng! Tôi có thể đưa ra 20% cổ phần!" – Ông nhìn chằm chằm Trương Thắng.

Ông nghĩ tới vừa rồi Trương Thắng đã hỏi.

Trương Thắng gật đầu.

"Giám đốc Trương, tôi không biết sao cậu lại hỏi tôi câu này, nhưng vẫn như cũ, giám đốc Trương mọi thứ tôi đều nghe theo cậu!"

Cậu thở một hơi thật dài, nghiêm túc nhìn Trương Thắng:

Nhưng cậu biết mình phải trả lời cẩn thận.

Nhất thời không biết nên nói gì, nhưng trong lòng bị cảm nhiễm một cỗ hào khí.

Gãi gãi đầu.

Trong phòng ăn.

Trần Cảnh nhìn chằm chằm Trương Thắng.

Ông có lòng tin.

Món ăn của ông chính là nguồn vốn của ông.

Ông ấy có dã tâm!

Có dã tâm bản thân có thể đi lên từng bước một!

Trương Thắng quay đầu nhìn Ah K:

"A K, cậu nghĩ sao?"

A K sững sờ.

"Đúng vậy! Tôi tin rằng A K có thể từng bước đi lên con đường Thiên Vương, tôi cũng tin rằng bản thân có thể gây dựng 'Nhà hàng Bàn Tiểu An' thành chuỗi trên khắp cả nước..."

"20% cổ phần?"

Nhưng vào lúc này, ông đột nhiên hiểu ra.

Mới đầu còn không nghĩ ra là có ý gì...

Sau đó, ông nghe Trương Thắng hỏi A K muốn trở thành một ca sĩ như thế nào.

Hỏi ông muốn làm cho quy mô của 'Nhà hàng Bàn Tiểu An' bao lớn.

Sau đó hắn nhìn Trần Cảnh:

"Anh Trần, ngoài những thứ này ra, còn gì nữa không?"

Từ ánh mắt của Trần Cảnh, hắn có thể nhận ra Trần Cảnh còn có lời muốn nói ngoài 20% ấy.

Trần Cảnh nhìn Trương Thắng.

Trước mặt Trương Thắng, dường như ông ấy chẳng có bí mật gì.

Ông thở dài trong lòng, biết mình không cần phải đùa giỡn tâm cơ.

"Thắng, 20% là hợp tác của tôi với NC, trước đó đã nghĩ kỹ, nhưng năm mơ tôi cũng không nghĩ được cậu là ông chủ của công ty này..."

"Có gì khác nhau ư?" – Trương Thắng cười nói.

"Tôi có thể đưa thêm 10% cổ phần!" – Trần Cảnh im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn chằm chằm Trương Thắng: "Tôi muốn lấy 10% cổ phần này để đạt thỏa thuận hợp tác chiến lược với cậu!"

"Thỏa thuận hợp tác chiến lược kiểu gì?"

"Cậu A K sẽ từng bước đi lên, 'Nhà hàng Bàn Tiểu An' của tôi cũng sẽ lớn mạnh từng chút một, nhưng mà cậu... từ lúc vừa vào cửa tôi đã ý thức được rằng có lẽ tôi phải nắm bắt được một thời cơ nào đó, tôi cần một người quy hoạch chiến lược, chỉ cần có người đó, có thể, tôi không chỉ dừng ở chuỗi nhà hàng, mà còn làm thành tập đoàn... Thắng cậu thấy tôi nói đúng chứ?" – Trần Cảnh thở ra một hơi thật dài, nhìn Trương Thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận