Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 177. Một vạn

Chương 177: Một vạn

AK gượng cười, nói ra những lời này.

Người tới người lui ở trên đường vẫn vội vội vàng vàng như cũ, anh ta châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ra cả tòa thành thị phồn hoa này.

Anh ta ngây người ở thành phố lớn này đã năm năm...

Nhưng năm năm này, anh ta vẫn chỉ là một vị khách qua đường.

Đến đây lúc nào, không ai để ý, rời đi nơi nao, càng không ai để ý.

Trương Thắng lặng lẽ nhìn vào AK.

AK đang cười.

"Tám ngàn cũng được. Nếu thấp hơn tám ngàn, tôi sẽ không bán...". AK nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng, anh ta cũng thu hồi nụ cười của mình lại, mơ hồ cảm thấy cậu thanh niên có dáng vẻ học sinh này dường như cũng không đơn giản.

"Tôi trả anh hai vạn để mua bài hát này, ngoài ra... Anh cảm thấy anh có bao nhiêu tài năng?"

"Ít nhất là một vạn!"

Rõ ràng chỉ đơn giản là đứng ở nơi này nói chuyện với mình, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng luôn luôn toát ra một loại khí thế áp chế anh ta.

"Cậu định mua bài hát này với giá bao nhiêu?"

Thật sự rất buồn cười!

Tuy nhiên, Trương Thắng lại không cười, mà thay vào đó là vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc: "Bài hát này, tôi mua!"

"Tài năng?". AK nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng, sau đó bất giác nhìn ra nơi khác.

"Anh nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?"

"Cậu mua??". Lúc AK nghe được câu này, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười:

Người này rất kỳ quái...

"Tôi? Vấn đề này của cậu rất quái lạ, tôi nói tôi có thể viết tốt hơn nhiều so với những nghệ sỹ đang nổi tiếng ở trên internet kia, cậu tin không?"

"...". Sau khi Trương Thắng nghe được cái giá một vạn này, cũng không nói lời nào.

Bầu không khí bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.

Rõ ràng trong lòng anh ta không có quỷ, nhưng lại không dám đối mặt với người trẻ tuổi này...

"Tài năng sáng tạo của anh đến mức nào? Anh cảm thấy, anh có thể sánh vai với ai?"

Gió đêm lại thổi qua.

"Anh có hay không?"

Trương Thắng lấy tập giấy nhớ từ trong túi áo ra, viết một dãy sỗ rồi đưa cho AK.

"Anh có tài năng không?". Trương Thắng vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Trương Thắng, cậu cảm thấy người tên AK này có thể nổi tiếng hay sao?"

Nụ cười của anh ta lại gượng gạo thêm một lần nữa, sau đó là nhiều thêm một phần tự giễu: "Cậu không tin sao? Vậy cậu còn hỏi tôi có bao nhiêu tài năng để làm gì? Tôi là ca sĩ, chứ không phải động vật trong vườn bách thú!"

"Sẽ trả!"

"Hai vạn, cậu thật sự sẽ trả hay sao?"

"Không biết, nhưng nghe bài hát vừa rồi thì rất có cảm xúc"

"Tôi? Xem như là có đi!!"

AK cảm thấy người này rất là khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy tờ giấy này, thoáng nhìn vào dãy số, sau khi nhìn xong, đến lúc anh ta ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu học sinh trẻ tuổi kia đã mang theo cô gái xinh đẹp rời đi rồi.

AK lại nhìn vào tờ giấy kia, nhún vai, không thèm để ý mà cười cười, sau đó lại tiếp tục đánh đàn guitar.

Xa xa...

"Tôi có!"

"Đây là số điện thoại của tôi. Cả ngày hôm nay đừng gọi điện thoại cho tôi. Chiều mai, anh gọi điện thoại cho tôi!"

Từ trong đáy lòng của anh ta đột nhiên dâng trào lên cảm xúc tức giận, nhưng càng nhiều hơn là sự không cam lòng.

AK ngẩng đầu, anh ta cảm thấy anh ta bị nghi ngờ, loại nghi ngờ này lại đến từ một tên ngốc trẻ tuổi hơn anh ta rất nhiều.

"Cậu có thể có hai vạn hay sao?"

"Trong thẻ của tôi có!"

"Tôi biết trong thẻ của cậu có tiền. nhưng, số tiền hai vạn này thì cậu kiếm được cũng không hề dễ dàng. Thật sự là cậu lựa chọn đầu tư vào anh ta?"

"Tôi không biết, tôi rất đơn thuần, chỉ đơn giản là cảm thấy người này có rất nhiều chuyện xưa"

"Hả? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Ừ. Chỉ đơn giản như vậy!"

"Sau khi mua bài hát của anh ta, cậu dùng để làm gì?"

"Làm ca khúc chủ đề cho bộ phim tài liệu!"

"... !"

Lâm Hạ cảm thấy Trương Thắng bỗng nhiên vô cùng xa lạ.

So với một tháng trước, dường như lại càng trở nên xa lạ.

Một tháng trước, hắn tựa hồ có một chút bệnh thần kinh như vậy, da mặt cũng dày một tháng sau, hắn lại trở nên rất thâm trầm, ở sâu trong đôi mắt bình tĩnh kia, dường như cất giấu rất nhiều câu chuyện xưa.

Không biết là đã ngồi trong bao lâu, cô đi theo những người học sinh kia ra khỏi tàu.

Cô bị đám đông chen chen lấn lấn, may mắn là Trương Thắng đang đứng chắn trước mặt cô, nên mới không bị trộn lẫn vào trong đám đông.

Lâm Hạ nhìn vào họ, không hiểu sao lại cảm thấy rất bi ai.

Hai người nhanh chóng đuổi theo những người đi trước.

Bọn họ đi đến ga tàu điện ngầm Yến Kinh.

Lâm Hạ nhìn thấy trạm dừng của ga tàu điện đã chật như nêm như cối, sau đó bỗng nhiên có một loại cảm giác hoảng sợ không diễn tả được thành lời.

Cô đi theo dòng người, xếp hàng mua vé, sau đó lại bị đám người phía sau xô đẩy, cứ như thế mà tiến về phía trước. Cô muốn dừng lại, nhưng làm thế nào cũng không thể dừng lại được.

Cô bất giác lại cảm thấy lo lắng.

Sau đó...

Tàu điện ngầm lăn bánh.

trên tàu điện ngầm cũng không ồn ào như trong trí tưởng tượng của cô. Tất cả mọi người tựa như đều rất yên tĩnh, không có trao đổi, không có nói chuyện, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình gì, chỉ để lộ ra ngoài những suy nghĩ chết lặng...

Họ đã rất quen với hoàn cảnh như vậy.

Lâm Hạ cúi đầu, cũng không hỏi thêm điều gì,

So với cái người gì kia, cái vị gọi là ca sĩ lang thang, thì hắn lại càng có nhiều chuyện xưa hơn.

Dường như...
Bạn cần đăng nhập để bình luận