Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 518. Tuyệt vọng

Lâm Quốc Đống phải công khai thừa nhận trước truyền thông rằng ông đã phạm sai lầm chiến lược ở phía Ấn Độ, có xem xét thị trường nhưng lại chưa bao giờ xem xét thái độ của chính quyền Ấn Độ.

Áp lực rất lớn đè nặng lên Lâm Quốc Đống, hầu như ngày nào cũng phải thức đêm mở họp.

Diệu Hoa gần như đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn cả trong lẫn ngoài!

Ý phản đối trong công ty ngày càng mạnh mẽ hơn, vô số nguyên lão của công ty yêu cầu Lâm Quốc Đống điều chỉnh chiến lược và thắt chặt thị trường không chỉ một lần.

Tiếng kêu gọi từ bỏ RD ngày càng cao, ngay cả kinh doanh điện thoại cũng bị các nguyên lão phản đối.

Khi Trương Thắng gặp lại Lâm Quốc Đống, hắn phát hiện Lâm Quốc Đông đã già đi rất nhiều, trên tóc mai còn có thêm vài sợi tóc bạc.

"Dì sao rồi?"

"Xác suất cao..."

Cuối cùng ông vẫn kiên trì.

Nỗ lực nghiên cứu khoa học của Diệu Hoa trong những năm qua đã trở nên vô ích.

Lâm Quốc Đống ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyệt vọng từ sâu trong tim!

Lâm Quốc Đống lấy bản kết quả ra.

Là một người đàn ông, là chủ gia đình, ông không thể không nghĩ lại liệu sự kiên trì trong những năm qua là đúng hay sai.

Bệnh viện.

Người vợ vẫn luôn bầu bạn với ông, nâng đỡ cả gia đình giờ đây lại nhận lấy tờ kết quả tuyệt vọng nhất...

Đọc xong báo cáo, Trương Thắng đặt giỏ trái cây xuống.

Ngoài hành lang.

Nhưng lần này, chẳng có gì ngoài tuyệt vọng.

"Cậu tin vào kỳ tích xác suất thấp?" – Lâm Quốc Đống không tỏ ra tuyệt vọng trước mặt Trương Thắng, ông cũng cười theo.

Những ngày đầu thành lập Diệu Hoa ông cũng từng trải qua vô số khó khăn, từng có lần rất thống khổ, thậm chí muốn nhảy lầu cho xong hết mọi chuyện.

"Rất nhiều kỳ tích trên thế giới này là do con người tạo ra, nếu có thể làm được thì tại sao lại không tin vào?" – Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Quốc Đống, Trương Thắng xé tờ két quả rồi ném vào thùng rác.

Đây gần như là hủy hoại cả đời của em ấy!

"Chỉ là xác suất cao..." – Trương Thắng đọc kết quả xong rồi im lặng một lúc, sau đó cười cười.

"Trương Thắng, cậu đến đây không phải chỉ đơn giản là thăm người bệnh nhỉ, chắc có gì muốn tâm sự với tôi à?" – Lâm Quốc Đống cười nhìn Trương Thắng.

"Được, tôi ở ngoài chờ cậu."

Cố Giang Yến đang tự ăn.

"Có muốn vào nhìn chút không?"

Lúc đi vào, ngoài phòng có một đám phóng viên vây quanh, bọn họ muốn phỏng vấn Cố Giang Yến dù chỉ là chút tin tức cũng được, nhưng đều bị cản lại.

Lâm Quốc Đống nhìn chằm chằm thùng rác một lúc lâu, sau đó cười nói:

Nhìn Trương Thắng ngồi xuống, mặt bà hiện lên nụ cười hiếm hoi.

Sau khi Cố Giang Yến ăn xong thì đặt hộp cơm bên cạnh.

Vì một số lý do đặc thù, Cố Giang Yến không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.

"Nhìn chút vậy."

Trong một tháng này bà đã khôi phục rất tốt, thấy Trương Thắng lại thì gật đầu.

Lâm Hạ nhận lấy giỏ trái cây của Trương Thắng, không nói gì.

Trên chiếc bàn bên cạnh đặt rất nhiều cờ thưởng và huy chương...

"Chờ cháu?"

Ánh nắng chiếu vào đầu giường.

Lâm Hạ ngồi ở mép giường.

"Ừm..." – Trương Thắng gật đầu. ...

Trên mặt Cố Giang Yến đã không còn là vẻ lạnh nhạt như hồi lần đầu gặp Trương Thắng.

"Trả hết nợ rồi?"

"Còn một khoản nhỏ, qua đoạn thời gian ngắn nữa, đợi khi nào góp đủ tiền thì chuẩn bị trả nốt..."

"Cảm giác trả nợ xong thế nào?"

"Cuối cùng chạy ra khỏi vũng lầy..."

"Rất tốt, sau này có dự định gì không?"

"..."

Bà nói chuyện phiếm với Trương Thắng, trò chuyện rất nhiều về tình hình gần đây của hắn, thấy Trương Thắng sắp trả xong nợ thì trên mặt tràn đầy vui mừng.

Cũng hỏi thăm chuyện sau này của Trương Thắng.

"Những ngày này, bà ấy đều tập phục hồi chức năng, lực hồi phục rất kinh người, những người khác gặp phải tình huống giống bà thì ngồi trên giường thôi cũng khó rồi, nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà bà đã có thể tự mình ăn cơm, làm những hoạt động đơn giản, nếu không phai do bác sĩ không cho phép, bà thậm chí còn muốn lấy tay chống mép giường một mình đi nhà vệ sinh..."

"..."

"Khi còn nhỏ, tôi và mẹ luôn sống ở nông thôn, bà nếm rất nhiều khổ cực, vừa phải chăm sóc tôi vừa phải thi chức vụ ở Yến Kinh, đồng thời còn phải bận việc trong sở, cậu cũng biết lúc đó bên chúng tôi rất loạn, đủ thứ kiểu ẩu đả đánh nhau, bà cũng nằm viện nhiều lần nhưng đều chịu đựng được..."

"..."

"Trương Thắng, tôi không có giỡn với cậu, tôi biết bản kết quả của bệnh viện, xác suất đứng lên rất thấp, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng mẹ mình có thể tạo ra kỳ tích, bà là một người rất lợi hại, rất kiên cường..."

"Ừm, phải!"

Nhìn không như là đang diễn.

"Gần đây tôi đi tập phục hồi chức năng, trước kia phải nhờ Lâm Hạ đút cơm, hiện tại đã có thể tự ăn rồi, chân cũng có chút tri giác hơn, đôi khi phán đoán của bác sĩ không chuẩn lắm đâu..." – Bà cười nói.

"Ừm, chắc chắn dì sẽ lại đứng được mà!" – Trương Thắng gật đầu.

"..."

Sau một hồi trò chuyện, Lâm Quốc Đống cuối cùng cũng đi vào.

Lâm Hạ nháy mắt với Trương Thắng, Trương Thắng hiểu ý, đi ra ngoài.

Trên hành lang, gương mặt xinh đẹp của Lâm Hạ lộ ra nụ cười mỉm.

Cô đứng bên cửa sổ, để gió buổi sáng thổi bay mái tóc của mình.

"Mẹ tôi sẽ đứng lên được, gần đây mẹ hồi phục rất tích cực, ngoại trừ những ngày đầu không quen nên bị mất ngủ ra thì mấy ngày nay đều ngủ rất tốt..."

Trương Thắng không thấy bất kỳ sự bi quan hay tuyệt vọng nào trên khuôn mặt bà, thay vào đó là nụ cười.

Nhưng bà rất lạc quan.

"Lâm Hạ, để cha con vào đi, một tờ kết quả mà thôi, có thể chứng minh được cái gì chứ, có phải kết quả tử hình đâu..." – Cố Giang Yến như thể đã sớm đoán trước.

"..." – Nghe vậy, Trương Thắng không trả lời mà nhìn đi nơi khác.

"Lâm Quốc Đống đến?"

Khi biết được kế tiếp Trương Thắng phải làm công ty thì bà gật đầu nhưng không lên tiếng, ánh mắt hướng về bên ngoài, im lặng một lát:

"..."

"Tôi đã đọc kết quả rồi, vẫn không lý tưởng lắm, nhưng bác sĩ cũng nói với tôi, trước kiA không còn là trước kia nữa, chắc chắn sẽ bị liệt..."

"..."

"Ngay cả thầy vật lý trị liệu cũng nói rằng mẹ tôi đã tạo ra những phép màu nhỏ, càng gần thêm một bước nữa để có thể đứng lên."...

Lâm Hạ nghiêm túc nói rất nhiều lời khẳng định với Trương Thắng.

Nói xong, cô nhìn ra cửa sổ ở phía xa.

"Tôi không ngờ bà ấy có thể đứng lên..."

Trương Thắng gật đầu. ...

Lâm Quốc Đống bước ra khỏi phòng bệnh, thấy Trương Thắng và Lâm Hạ đang trò chuyện.

Im lặng một lát lại trở về phòng bệnh.

"Sao thế?"

"Không có gì... gọi thêm táo cho em."

"Em đã ăn hai trái rồi."

"Vậy thì ăn thêm một trái nữa."

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận