Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 997: Cô đơn

Lâm Hạ mua một chiếc ô tô.

Một chiếc Volkswagen POLO màu đỏ.

Khi ngồi ở ghế phụ, Trương Thắng cảm nhận hơi ấm của xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết sao, ban ngày khi đối mặt với phóng viên, Trương Thắng rất hoạt bát, nhưng khi màn đêm buông xuống, nhìn pháo hoa, mắt của Trương Thắng hơi mất tập trung.

Ký ức như quay lại mùa đông ở thế giới trước.

Mùa đông năm đó, Trương Thắng đã hoàn thành thành tích, nhìn pháo hoa trên bầu trời, hắn mỉm cười, để cấp dưới bơi trong biển tiền, lắng nghe vô số tiếng phấn khích và kích động, tận hưởng những lời ca ngợi, cảm thấy thế giới ấy mới là nơi thuộc về mình.

Sau đó...

Thế giới này.

Như che giấu rất nhiều thứ, Lâm Hạ thân là nhà văn, rất thích nghe kể chuyện, đây là một cảm xúc mong muốn theo bản năng, nhưng cô không thể nào hỏi trực tiếp được.

Trương Thắng vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Lâm Hạ vừa lái xe vừa kể lại câu chuyện trong sách mới thứ ba 'Harry từ Học viện Phép thuật' của cô.

Cô vừa nhìn đường vừa liếc trộm Trương Thắng.

"Na ná câu chuyện về học viện phép thuật..."

Ban đầu, Trương Thắng và Lâm Hạ đều im lặng.

Mới đầu ánh mắt Trương Thắng nhìn ra ngoài cửa sổ, có hơi lơ đễnh và ngẩn ngơ, nhưng sau khi nghe Lâm Hạ từ từ kể lại, trong đầu hắn như có gì đó lóe lên.

Thế giới này cũng náo nhiệt không kém, nhưng không hiểu sao, lại có một cảm giác cô đơn khó tả.

Nhân vật chính tên là Harry, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, sống ở nhà dì, một ngày nọ, đột nhiên nhận được thông báo nhập học không thể giải thích được, sau đó cậu đi vào một học viện rất thần kỳ...

Nhưng có lẽ sự im lặng này có hơi ngột ngạt, cảm thấy hai người ở trong không gian nhỏ hẹp này hơi nhàm chán, cuối cùng Lâm Hạ đã phá bỏ cảm giác ngăn cách này.

"Quyển sách thứ ba của tôi đã xuất bản, ban đầu dự định viết khoa học viễn tưởng, nhưng viết một hồi lại thành thế giới phép thuật..."

"Thế giới phép thuật?"

Rất giống với 'Harry Potter' ở thế giới trước.

Đã lâu không gặp, ngoại hình của Trương Thắng không thay đổi nhiều, nhưng có vẻ tính cách đã thay đổi một chút, bắt đầu trở nên im lặng.

"Có bộ phim hay tiểu thuyết nào tương tự không?"

Lâm Hạ miêu tả câu chuyện này sống động như thật...

Câu chuyện này...

Kẹt xe vốn là chuyện rất sốt ruột.

Còn bị kẹt xe.

Lúc này Trương Thắng đang cung cấp cho Lâm Hạ tài liệu và vài câu chuyện cho cuốn sách mới...

"Đúng là có, nhưng dù là Hoa Hạ hay phương Tây thì cũng chỉ là những cốt truyện đơn giản, không đủ sâu sắc. Câu chuyện tôi muốn viết là về một chàng trai trẻ và những người bạn của mình trưởng thành qua những cuộc phiêu lưu, giống như truyện cổ tích..."

Chỉ có tiếng ồn ngoài cửa sổ và tiếng pháo hoa nổ.

Sau khi Lâm Hạ tóm tắt đại khái toàn bộ câu chuyện, Trương Thắng đột nhiên hỏi câu này.

"Ừm."

"Trương Thắng..."

Trương Thắng tiếp tục bình tĩnh nhìn về phía trước, nhìn 'Hoa viên Hải Thự' đang đến gần.

Xe đang chạy trên đường phố.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng, mắt Lâm Hạ lơ đễnh trong giây lát, sau đó quay lại nhìn về phía trước.

Sau khi Trương Thắng nói xong...

Cả xe đột nhiên lại im lặng.

Đêm giao thừa, còn là khu vực trung tâm của Yến Kinh, ùn tắc giao thông là chuyện bình thường, có khi kéo dài 3 - 4 tiếng đồng hồ.

Lâm Hạ cẩn thận lắng nghe những lời đề nghị của Trương Thắng và ghi nhớ mọi thứ, khi dòng xe phía trước tiếp tục di chuyển, Lâm Hạ lại liếc nhìn Trương Thắng.

Trương Thắng ban đầu chỉ nghe, sau đó có vẻ xúc động trước câu chuyện, bắt đầu đưa ra một số đề xuất, nhưng mới đầu đều chỉ đặt tên cho một số nhân vật phụ, ví dụ như nhân vật phản diện trong câu chuyện này có thể tên là Voldemort, chẳng hạn như viện trưởng của học viện phép thuật có thể đặt là Dumbledore, ví dụ như tên của học viện phép thuật có thể gọi là Hogwarts...

Nhưng có vẻ Lâm Hạ không cảm thấy như vậy, cô đắm chìm trong câu chuyện 'Học viện phép thuật' và kể cho Trương Thắng nghe hết nhân vật này đến nhân vật khác.

"Đôi khi, tôi cảm thấy cậu thật kỳ lạ..."

Lúc sắp chạy vào cổng 'Hoa viên Hải Thự', đột nhiên Lâm Hạ nói một câu như thế.

Trương Thắng sửng sốt một lúc, sau đó bật cười:

"Có gì kỳ lạ sao?"

"Tôi cảm thấy trên người cậu có hai đặc tính kỳ lạ. Một mặt, là nỗi cô đơn sâu sắc đến mức không ai dám nhìn đến, thi thoảng khi nhìn cậu, tôi đều nghĩ đến một bãi cát vàng trắng xóa mặt khác, tôi lại cảm thấy dưới vẻ ngoài nho nhã lễ độ của cậu ẩn chứa một con quỷ, nó rất manh động..."

"Ha ha... quỷ gì chứ, đừng đọc tiểu thuyết nhiều quá..." – Trương Thắng vẫn cười.

Nhưng Lâm Hạ lại cực kỳ nghiêm túc, sau khi đỗ xe cô cũng không xuống mà là ngồi một lúc lâu dưới hầm gara, cuối cùng nhìn Trương Thắng.

"Trương Thắng, cậu luôn có thể chỉ đường cho bất cứ ai đang bối rối và dẫn họ đi đúng đường, nhưng tôi cảm giác được, cậu giống như một người đang lang thang trong bóng tối..."

"Đừng đọc quá nhiều tâm lý học, rất dễ nhầm lẫn, gì mà sáng tối, gì mà lang thang..." – Trương Thắng vẫn mỉm cười, lắc đầu rồi xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận