Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1001: Mời ngủ lại

Suy nghĩ một lúc lâu...

"Trương Thắng, tiết mục cuối năm năm nay có nhiều quảng cáo Groupon nhỉ!"

"Ừ, mảng quảng cáo cho tiết mục cuối năm năm nay đều đã bị các trang web Groupon chiếm lĩnh hoàn toàn, chỉ riêng doanh thu từ quảng cáo đã vượt hơn 700 triệu..."

"A, Trương Thắng, tôi hơi buồn ngủ..." – Lâm Hạ giãy giụa hồi lâu, mặt càng đỏ hơn.

"Ò, vậy cậu ngủ trước đi, để tôi xem tiết mục cuối năm đã, xem có bao nhiêu quảng cáo..." – Trương Thắng gật đầu, nhưng cũng không nói gì.

"Trương Thắng, ý tôi là, cũng đã muộn rồi, hay là tôi tiễn cậu về?" – Lâm Hạ thấy Trương Thắng rất phấn khởi nhìn TV, lại hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ mình nên nói rõ hơn.

"Thôi, cậu lái xe đêm khuya thế này không tiện, quá cực, đừng lo, tôi không phải trẻ con, tôi có thể tự sắp xếp..." – Trương Thắng trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Trương Thắng, ý tôi không phải vậy, ý tôi là, cậu, đã muộn rồi, cậu có thể phải về..." – Lâm Hạ cảm thấy nếu nhịn lâu hơn nữa, cô sẽ bị nội thương, nên cô cuối cùng không nhịn được nói.

Cô đã nghĩ đến một số thứ, cũng làm chút chuẩn bị.

"Lâm Hạ!"

"Lâm Hạ, tôi vốn tưởng lúc cậu tới mời tôi ăn tối đêm giao thừa là có ý mời tôi ngủ lại đây, vừa nãy tôi mãi nghĩ, có phải tình cảm giữa chúng ta lại gần nhau hơn rồi không..." – Trương Thắng đẩy kính, nhìn Lâm Hạ liên tục thất bại, nghiêm túc nói câu này.

Lúc này cô đột nhiên sợ hãi.

"Tôi thấy rất tiện, trước đây tôi từng ngủ chỗ cậu, lần trước tôi ngủ trên ghế sofa, lần này ngủ trên ghế sofa cũng được..."

"Lâm Hạ, tôi đã nói, đây là khoản đầu tư đáng giá nhất trong cuộc đời cậu!"

"A, Lâm Hạ, cậu không có ý muốn mời tôi ngủ lại ư?" – Trương Thắng nghe thế thì sửng sốt.

"Hở?" – Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.

"Không, hôm nay thì khác..."

"Tôi... tôi không... hôm nay chỉ có tôi và cậu, không tiện..." – Lâm Hạ nghe vậy, mặt đỏ như quả táo, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa.

Nhưng cốt truyện tưởng tượng ban đầu không phải như thế này...

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng, Lâm Hạ cảm thấy tim mình đập điên cuồng như nai con đâm loạn.

"Trương Thắng, đừng như vậy... để tôi nghĩ lại, chuyện này hơi đột ngột... hơn, hơn nữa..." – Lâm Hạ không dám nhìn, vả lại không hiểu sao trong lòng lại hoảng lên.

Tình cảm ngày càng nặng trĩu và thậm chí là mang thâm tình của Trương Thắng khiến Lâm Hạ cảm thấy hơi bối rối, đầu óc cô trống rỗng.

Nhưng Trương Thắng hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết:

"..."

"..."

"..."

"..."

"Cậu..." – Lâm Hạ muốn trốn đi, lại phát hiện mình đã đến chân tường, nơi này lại là nhà của mình, mình có thể trốn đi đâu?

Sau đó...

"Lâm Hạ, nhìn vào mắt tôi và nói cho tôi biết, cậu có sẵn sàng đầu tư vào tôi lần nữa không?" – Trương Thắng tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Hạ.

"..."

"Đây là tin nhắn cậu gửi tôi trong năm nay, tuy tôi ít khi trả lời nhưng mỗi một nội dung trong đó tôi đều đọc qua... Trong khoảng thời gian ấy, tôi luôn suy nghĩ về cảm xúc của mình, hôm nay, lúc cậu đến đón tôi, tôi đã âm thầm quyết định có lẽ mình nên đặt một dấu chấm câu cho đoạn tình cảm này... đó là một khởi đầu mới trong cuộc đời tôi và là bước tiến đầu tiên của tôi..."

Mở ra từng chiếc tin nhắn đã đọc.

"Lâm Hạ!"

"Đây không còn là ghế sofa lạnh lẽo, cũng không phải là căn phòng trống, không phải là một chàng trai trẻ lang thang trong biển thương nghiệp lúc nửa đêm, không tìm được nơi mình thuộc về, chìm đắm trong mê mang..."

"..."

Lâm Hạ thấy Trương Thắng lấy điện thoại ra.

"Mấy ngày nay, tuy bận rộn nhưng tôi đã nghiêm túc suy nghĩ nhiều thứ... nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của chúng ta, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến cảm xúc của cá nhân tôi, nghĩ đến tính cách của cả hai bên... xin thứ lỗi cho tôi, tôi là một người rất lý trí, theo một nghĩa nào đó thì chuyện hai ta quen nhau là chuyện của hai gia đình, hừm... tốt rồi, nhà tôi chỉ có mình tôi..." – Trương Thắng ho nhẹ một tiếng.

"Tôi không thể miêu tả cảm giác tốt đẹp đó là yêu, dù sao thì chúng ta cũng chưa trải qua nhiều chuyện cùng nhau, tôi chỉ có thể nói, khi ngồi đây, cùng cậu xem tiết mục cuối năm, trò chuyện với cậu, lòng tôi yên bình lạ thường..."

"..."

"Tôi suy nghĩ rất lâu, chờ đợi rất lâu, vô số trải nghiệm và hình ảnh đã qua đều ngưng tụ thành một loại cảm xúc gọi là 'hảo cảm'..."

Lâm Hạ nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, bất giác không nói gì nữa, mặt nóng bừng, muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Nhưng...

Nhưng Trương Thắng vẫn luôn nghiêm túc, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt:

"Lâm Hạ, tôi hỏi cậu, cậu có muốn..."

Lúc này, điện thoại của Trương Thắng đột nhiên reo lên.

Trương Thắng vô thức nhận điện thoại.

Là Trương Phán Phán gọi.

Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn Trương Thắng, sau đó...

"Lô?"

"Trương Thắng, cậu ở đâu?"

"Tôi đang xem tiết mục cuối năm, sao?"

"Trương Thắng, tôi mới từ tiết mục cuối năm ra, tối nay cậu có rảnh không?"

"Hả? Tối nay? Có lẽ không, sao thế?"

"Trương Thắng! Tôi muốn đãi cậu một bữa tối, sau đó..."

"Rồi sao?"

"Muốn nói với cậu vài thứ!"

"Một mình?"

"Một mình..."

"Xin lỗi, tối nay thì không, tối nay tôi có việc rất quan trọng phải làm, sáng mai tôi rảnh, nếu không phải chuyện gì gấp thì sáng mai cậu đến văn phòng của tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận