Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 41. Học đại học có quan trọng hơn kiếm tiền không?

Chương 41. Học đại học có quan trọng hơn kiếm tiền không?

Khi Lưu Khai Lập nói xong tất cả những điều này, cửa hàng chợt im lặng, sau đó lại nghe thấy Lưu Khai Lập thở dài.

"Thật ra, hiệu ứng thương hiệu "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" đã tăng lên. Trương Thắng có thể ký rất nhiều đơn đặt hàng. Một mặt, anh đã giao đơn hàng của tổng giám đốc Từ cho cậu ta, mặt khác là hiệu ứng thương hiệu..."

Trần Ái Cúc nhìn chồng, càng ngày càng cảm thấy chồng mình hiện tại vô cùng bành trướng.

Chị đang định nhắc nhở Lưu Khai Lập thì nghe thấy tiếng xe xuất hiện ở cửa.

Ngay sau đó, Trương Thắng mang theo hai bản hợp đồng, phong trần mệt mỏi từ bên ngoài đi tới.

"Trương Thắng, sao hôm nay lại về sớm như vậy?"

"Ừm, ông chủ Lưu, hôm nay có việc tìm anh tâm sự."

"Ha, vừa vặn, hôm nay tôi cũng có việc, Trương Thắng, hay là cậu nói trước đi?"

"Ông chủ Lưu, từ ngày mai trở đi tôi sẽ không đến làm việc nữa."

"A, tôi biết, đó là lời nói của tôi lúc uống rượu, không thể coi là thật, nhưng mà... Chờ đã, cậu đang nói gì vậy? Ngày mai cậu sẽ không đến làm việc sao?"

Cuộc sống giống như một cuộc hành trình.

Trên đường đi có lúc gặp nhau nâng chén uống rượu thì dĩ nhiên cũng có lúc chia tay thương cảm sầu muộn.

Mọi thứ đều bình thường.

Trong cửa hàng "Bếp tích hợp Sâm Nhiên".

Lưu Khai Lập ngơ ngác nhìn Trương Thắng.

Vừa rồi tán gẫu vô số thứ với người vợ sTrần Ái Cúc, giờ này khắc này đều biến thành bong bóng.

Đầu óc của anh ta trống rỗng.

Anh ta đã nghĩ đến vô số khả năng, trong đó có khả năng Trương Thắng mở miệng sư tử hống, có khả năng Trương Thắng từ chối chấp nhận sự sắp xếp, sau đó hai bên bất hòa, Trương Thắng chấp nhận sự sắp xếp nhưng lại mặc cả với anh ta...

Tuy nhiên, anh ta không bao giờ ngờ rằng Trương Thắng sẽ chợt đến gặp anh ta và nói với anh ta một cách nghiêm túc rằng hắn sẽ ra đi vào ngày mai.

Điều này hiển nhiên cắt đứt tiết tấu của anh ta, làm cho anh ta cực kỳ không thích ứng, thậm chí còn có chút hoảng hốt.

"Trương Thắng, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có thể nói cho tôi biết được không? Hôm nay thực ra tôi và anh cậu đang nói chuyện về cổ phần của cậu. Không phải cậu đã hoàn thành nhiệm vụ sao? Sau đó, chúng tôi nghĩ ..."

"Bà chủ, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện cổ phần của công ty, trong khoảng thời gian này, thật ra tôi vẫn vô cùng cảm kích cửa hàng đã chiếu cố tôi, anh chị đã sắp xếp cơm áo gạo tiền cho tôi, để cho tôi có một bệ phóng thi triển nỗ lực của mình..."

Trương Thắng mỉm cười trả lời nhưng thấy chị ngày càng lo lắng.

"Trương Thắng, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn đàng hoàng. Thực ra tôi vẫn luôn rất coi trọng cậu, và tôi rất hy vọng cậu có thể trở thành một phần của cửa hàng chúng tôi. Đêm qua Oánh Oánh còn nói cậu tốt như thế nào đấy..."

"Bà chủ, tôi đều hiểu những điều này, nhưng ngày 1 tháng 9 tôi phải vào đại học. Tôi phải lên kế hoạch trước cho bước đi tiếp theo của mình..."

"Trương Thắng, chị dâu nói với cậu điều này. Chúng tôi vừa định chia cho cậu mười phần trăm cổ phần trong cửa hàng. Cậu cũng có thể làm việc bán thời gian trong cửa hàng khi đang học đại học. Đại học mà, thời gian tương đối rãnh rỗi. Cậu trưởng thành sớm hơn bất cứ ai. Nhiều thứ trong xã hội thậm chí chị dâu còn không hiểu bằng cậu. Thêm một con đường luôn có nghĩa là thêm một lựa chọn có phải không?"

"Bà chủ, thứ nhất tôi không có vốn ứng, thứ hai, dù là tiền xe, tiền xăng, tiền điện thoại hay thậm chí là đồ ăn đều dùng tiền của cửa hàng. Sao tôi có thể đòi cổ phần trong cửa hàng?"

Trương Thắng mỉm cười liếc nhìn Lưu Khải Lập đang sửng sốt, giọng điệu bình thản mang theo một sự kiên quyết.

"Những thứ này đều không sao, bất kể là Lưu ca hay là tôi đều cảm thấy cậu là nhân tài hiếm có, chúng tôi bằng lòng trả mấy thứ này, chúng tôi cũng rất hy vọng có thể dùng thành ý để giữ cậu lại."

"Thôi ạ, người trước sau cũng phải phân chia rạch ròi. Bây giờ việc kinh doanh của cửa hàng này đã ổn định rồi, có tôi hay không cũng vậy."

"Ý tôi không phải vậy. Này, sao cậu không hiểu vậy?"

"..."

Lưu Khai nhìn vợ Trần Ái Cúc trò chuyện với Trương Thắng hồi lâu.

Lúc đầu, anh ta hơi tức giận, nháy mắt với Trần Ái Cúc nhiều lần, cảm thấy rằng cuộc đàm phán của Trần Ái Cúc đã làm lộ hết đồ lót trong của hàng ra.

Đã nói tới chuyện này rồi, còn đặc biệt nói như thế nào nữa?

Đây không phải là đang cầu xin Trương Thắng sao?

Nhưng Trần Ái Cúc lại phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, không ngừng nhượng bộ thậm chí không ngừng đưa ra đủ loại điều kiện hào phóng đến mức khó tin cho Trương Thắng.

Tuy nhiên Trương Thắng vẫn mỉm cười và từ chối.

Tại sao cậu lại từ chối?

Người này điên rồi sao, lại từ bỏ cổ phần của mình?

Lưu Khải Lập cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, không hiểu được Trương Thắng đang nghĩ gì.

Học đại học có quan trọng hơn kiếm tiền không?

"Trương Thắng, anh nói cho cậu biết, cậu hãy nghe anh khuyên. Thật ra đại học không quan trọng như cậu nghĩ. Ở đại học tất cả mọi người đều không học, giống như ở đại học Yến Kinh..."

Anh ta nhịn không được bèn nói ra những lời này.

Tuy nhiên thứ anh ta nhận được lại là nụ cười điềm tĩnh của Trương Thắng, sau đó hắn quay lại xe, lấy một bộ vest nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Ông chủ Lưu, bộ vest tôi đã giặt rồi, xe tôi cũng đã đổ đầy dầu rồi. Xe bị bong một ít sơn nên tôi nhờ tiệm sửa sơn lại một chút..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận