Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 94. Không Đủ Tiền Thì Bổ Sung 2

Chương 94. Không Đủ Tiền Thì Bổ Sung 2

Trương Thắng nở nụ cười, sau đó lấy ra một cuốn sổ từ trong tay.

Có một số tên và thông tin liên lạc được viết trên cuốn sổ.

Hắn xé trang giấy ra đưa cho Vương Quốc Phú và Mạnh Thụ Vinh.

"Đây là phương thức liên lạc của mấy giáo viên trong trường chúng ta. Mấy ngày trước, khi trò chuyện với những giáo viên này, tôi nghe nói họ đang sửa sang nhà cửa và lựa chọn vật liệu xây dựng..."

"Tôi đã nói ngắn gọn với họ rồi, hai người các anh chỉ cần gọi điện thoại cho họ, ngày mai họ sẽ dành thời gian tới cửa xem, không dám cam đoan một trăm phần trăm ký hợp đồng nhưng cũng sẽ hơn sáu mươi phần trăm..."

"Tôi đại khái tính được lợi nhuận chắc chắn vượt qua năm ngàn đồng!"

"Một trong những giáo viên này là thu mua của trường. Có điều tôi không quen thân với họ lắm, nhưng nếu lần này các anh có thể ký đơn này, phục vụ tốt một chút, dự án trường học tiếp theo..."

"Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã nói không để các anh tiêu tiền vô ích đánh bạc với tôi. Được rồi, cũng muộn rồi, tôi phải về... Bây giờ các anh gọi điện thoại đi. Không cần đưa tiền cho tôi trước, chờ đơn ký xong các anh đưa tôi cũng không muộn."

Mạnh Thụ Vinh và Vương Quốc Phú cũng đứng dậy tiễn Trương Thắng đi, khi họ vừa tiễn tới cửa, chợt có một bóng người từ xa chạy tới.

"Cậu, vẫn luôn có thủ đoạn như vậy sao?"

Trương Thắng lại nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy rời đi.

Trương Thắng nói ra những lời này dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Quốc Phú và Mạnh Thụ Vinh.

"Cậu tới đây sao không nói cho tôi biết? Chị cậu và đệ tử Lý Bân đang ở trong cửa hàng chờ cậu ..."

"..."

"Tiểu Trương, Tiểu Trương, chờ đã, chờ đã, đừng đi!"

Sau đó hai người mở to mắt.

Trong phòng trà "Điều hòa trung tâm Hải Lực".

Trong phòng trà có một sự im lặng.

"Này, cậu quá đáng nha. Tiểu Trương, nghe nói cậu đang làm hoạt động gì đó phải không?"

Mạnh Thụ Vinh buột miệng thốt lên.

"Coi là vậy đi, ông chủ Lưu, có chuyện gì vậy?"

"Hả? Ông chủ Lưu?"

"Haha, tôi tới đây có chút việc thôi."

Lưu Khai Lập thở hổn hển chạy tới.

"..."

Dưới ánh trăng, Trương Thắng nhìn năm nghìn đồng tiền mặt mà Lưu Khai Lập lấy ra, hơi híp mắt nhìn Lưu Khai Lập.

"Hoạt động lần này có thể không mang lại lợi ích lớn cho bếp tích hợp. Ngay cả bộ phận thu mua của trường cũng không thể mua được nhiều..."

Ngồi như vậy...

"Tôi tham gia vào hoạt động này, tham gia..."

Thật vất vả mới xong, nhìn lại đã chín giờ tối.

Nói đến mức nước miếng tung bay!

Trương Thắng giống như một người cố vấn thành công đã giúp Lưu Oánh Oánh phân tích khách hàng, giúp đệ tử Lý Bân vừa chạy hàng bên ngoài trở về lập kế hoạch thị trường triển vọng...

"Không sao đâu, tôi sẽ tham gia!"

Hắn phát hiện trong thời gian hắn rời đi, Lưu Khai Lập dường như đã thay đổi rất nhiều, hình như không còn nhỏ mọn như trước nữa?

Sau một cái nhìn thoáng qua, hắn nhận năm nghìn đồng.

Sau khi thu tiền, Trương Thắng đưa biên lai cho Lưu Khai Lập, không chịu nổi sự nhiệt tình của Lưu Khai Lập. Trương Thắng không thể không đến chỗ "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" ngồi một chút...

Dưới màn đêm.

Lúc đầu Lưu Khai khai nghe được năm nghìn đồng vẫn do dự một lúc nhưng sau đó vẫn lập tức gật đầu đồng ý, lấy năm nghìn đồng ra ngay tại chỗ.

Sau đó, hắn nói chuyện ngắn gọn về các hoạt động và tiền bạc với Lưu Khai Lập.

Trương Thắng nhìn Lưu Khai Lập hơi nheo mắt rồi gật đầu.

Bây giờ hắn phải quay lại trường học, cũng chưa phải cuối tuần, nếu không quay lại trường thì sẽ không kịp!

Hơn nữa "Phá Vỡ Bầu Trời" hôm nay chỉ có thể đứt đoạn...

Thế nhưng ngay lúc mấu chốt này, Trương Thắng lại thấy một chiếc Phaeton dừng ở cửa "Điều Hòa trung tâm Hải Lực" .

"Tiểu Trương! Haha, hôm nay thật trùng hợp, cậu cũng tới đây à?"

"Ha ha ha, hôm nay tôi không thể để cậu đi, tối nay cậu nhất định phải cùng tôi tán gẫu..."

"..."

Một người đàn ông trung niên cao lớn bước ra từ ghế sau dẫn theo một phụ nữ trung niên có vẻ ngoài giỏi giang mà Trương Thắng thấy hơi quen thuộc.

Khi thấy Trương Thắng, đôi mắt của người đàn ông sáng lên, sau đó tươi cười chào đón.

"Tổng giám đốc Từ!"

Trương Thắng cũng nở một nụ cười, nhưng trong lòng lại thoáng có chút bất lực.

Hôm nay...

Có lẽ sẽ không thể quay lại ký túc xá được!

Tổng giám đốc Từ tên là Từ Húc Nhật, là người gốc Yến Kinh. Trong những năm đầu khi các mỏ than bùng nổ, anh ta đã chi hơn mười triệu đồng vào các mỏ than, kiếm được rất nhiều tiền. Sau này, sau khi các mỏ than kiếm được tiền, để thoát khỏi danh tiếng "tục khí" của ông chủ mỏ than, anh ta bắt đầu dần dần tiến gần hơn đến ngành văn hóa, dần dần học đòi văn vẻ.

Thư pháp, hội họa, đồ cổ, tác phẩm nghệ thuật...

Những thứ này hơi dính dáng với văn nhã, Từ Húc Nhật đều chơi, trải qua mấy năm hun đúc, Từ Húc Nhật thật đúng là có một chút cảm giác "nho thương" như vậy.

Anh ta và Trương Thắng gặp nhau...

Cực kỳ ngẫu nhiên.

Trương Thắng đang chạy hàng trong khu biệt thự, tình cờ anh ta đang uống trà ở nhà, sau đó Trương Thắng gõ cửa bước vào.

Lúc đầu anh ta khá phòng bị, dù sao nhân viên bán hàng gì đó khá phiền hà, thậm chí anh ta còn muốn hỏi công ty quản lý tòa nhà chim ngốc kia sao họ có thể cho một nhân viên bán hàng như vậy vào khu biệt thự.

Hơn nữa "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" sao?

Anh ta mơ hồ nhớ ra có một ông chủ từng tiếp cận mình nhưng ấn tượng của anh ta đối với ông chủ lấm la lấm lét như trộm đó không tốt lắm.

Bây giờ, nhân viên bán hàng của "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" lại đến đây à?

Đây không phải là làm cho người ta ngột ngạt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận