Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 205. Cẩn thận

Chương 205: Cẩn thận

"Tom, nói cho tôi, sao anh lại gạt tôi!"

Trong văn phòng.

Trương Thắng làm hai người bạn của Tom đi nghỉ ngơi ở phòng bên, sau đó hắn híp mắt nhìn chằm chằm Tom.

"Tôi không gạt cậu, lời cậu nói cho tôi tôi đều đã truyền lại cho bạn tôi!" – Tom cúi đầu.

"Anh cho rằng tôi không biết nội dung mà anh dùng tiếng Bồ Đào Nha giao lưu với họ sao?" – Trương Thắng vẫn híp mắt nhìn Tom như cũ.

"Tôi..."

Sau khi Trương Thắng nói thế, đột nhiên sau lưng Tom đổ mồ hôi lạnh.

"Lúc phiên dịch lời của tôi anh vẫn luôn làm lại động tác này..."

"..."

"Khi anh nói dối hoặc chột dạ, thường thì cái tay khác sẽ vô thức giấu về sau..."

"Con người chắc chắn sẽ có chút cử chỉ nhỏ để tự vệ, tôi thậm chí còn có thể đoán ra anh nói gì với Lacey qua cử chỉ và biểu lộ của anh..."

"Tôi không biết tiếng tiếng Bồ Đào Nha."

"Đại khái là anh nói Lacey phải nghe lời anh, làm chút nghề thợ mộc hoặc là nghề khác, đúng chứ?"

Anh ta ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Trương Thắng:

"Anh không hề nói cho Lacey rằng chúng ta sẽ mở một 'Giải thưởng Phim Tài liệu Quốc tế Nam California', cũng không nói 'Liên hoan Phim Quốc tế Nam Mĩ', càng không nói chuyện thù lao..."

"Vậy, cậu..." – Tom chỉ cảm thấy tim mình đập liên hồi, cả người gần như ngạt thở.

"Ông chủ, cậu, cậu cũng biết tiếng Bồ Đào Nha?"

"..."

Cả người Tom chấn động!

"..."

Lập tức một bồn mồ hôi lạnh sau lưng.

"..."

"..."

"Tôi không kêu anh hút xì gà!"

Khóe miệng Tom khẽ run lên:

Thậm chí giọng nói cũng run rẩy.

"Đừng tưởng rằng anh rất thông minh, cũng đừng xem thường Lacey, ngài Tom, theo một nghĩa nào đó thì nếu cho người bạn tốt Lacey của anh một cái đài phù hợp, anh ta có thể nhảy rất cao!"

"Tôi..." – Bờ môi Tom giật giạt, muốn giải thích nhưng chung quy không có gì để giải thích.

Anh muốn giải thích nhưng lời vừa đến cổ họng lại không thể nói ra.

"Có lẽ, quãng thời gian này anh cần phải trở về cuộc sống bình thường rồi..." – Trương Thắng cười lắc đầu, nhìn Tom lại kích động lên.

"Ông chủ, tôi... không sai, tôi cũng là vị sự nghiệp của chúng ta, không nhất định tôi phải làm quý tộc, chẳng qua là tôi cảm thấy nếu mình diễn tốt hơn thì sẽ biến thành một quý tộc chân chính, là được..."

"Tom, nhớ kỹ, mặc kệ sau này chúng ta có nhiều tiền đến đâu thì cũng phải nhớ rõ bản thân là ai!"

Trương Thắng nhìn chằm chằm Tom.

Dường như anh ta muốn lấy tốc độ nhanh nhất để nói một câu từ biệt!

Trương Thắng bình tĩnh nhìn Tom nói hết mọi thứ, lẳng lặng nhìn anh ta:

"Người tự ti mới phải dùng vẻ người để bù đắp thiếu thốn của mình..."

"Tôi, ông chủ, tôi rất cần tiền... Bây giờ tôi, không có tiền mua xì gà..."

Trương Thắng nhìn Tom đột nhiên kích động.

"..."

"Nhưng cậu dạy tôi làm quý tộc, tôi cảm thấy tôi có thể làm một quý tộc, quý tộc cao quý thì cần rất rất nhiều tiền!"

Sau khi nhìn biểu lộ của Trương Thắng, Tom đột nhiên bất an, vội lắc đầu:

"Không không không! Ông chủ, tôi không muốn, tôi..."

"Ông chủ, tôi, tôi sẽ không quay lại cuộc sống như vậy, tôi còn có thể học tập, tôi... Ông chủ, nếu tôi biến trở lại thành người thường, tất cả mọi người đều sẽ nhận ra tôi, họ đều sẽ biết tôi là người thường, du học sinh người Brazil... Ông chủ, chuyện này rất bất lợi cho cậu, nếu tôi bị vạch trần, mọi người đều biết đây là âm mưu, vậy thì ông chủ cậu sẽ..."

"Có vài lời anh phải nói cho cẩn thận." – Trương Thắng cười tủm tỉm nhìn Tom.

"..." – Lời đập nồi dìm thuyền vừa đến bên miệng Tom thì đột nhiên lại nuốt xuống.

Bản năng mách bảo rằng có vài lời anh không thẻ nói trước mặt Trương Thắng.

Sau khi anh nói ra, Trương Thắng hay thậm chí là các xí nghiệp liên quan đến hắn đều sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, mà ngược lại anh...

Dường như Trương Thắng có đường lui.

"Tom, nghỉ ngơi cho tốt, chớ nghĩ quá nhiều... Có một số việc chúng ta không nên gấp gáp!" – Trương Thắng vô bả vai Tom, vừa cười vừa nói.

"Ông chủ, tôi..."

"Đi đi!"

"Ông chủ, xin thứ lỗi, tôi đã nói nhiều lời hơi quá, nhưng tôi cảm thấy..."

"Đi nghỉ đi, phí đại ngôn tháng sau sẽ chuyển đến thẻ của anh."

"Được! Cám ơn ông chủ! Tôi sẽ vô cùng cố gắng học tập mọi thứ!"

"Ừ, tốt."

Lúc Tom nghe được câu này, cảm xúc hoảng sợ bất an ban đầu lập tức biến thành hào hứng, anh ta vội gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Trong tư duy của anh ta, nếu Trương Thắng đã đồng ý gửi phí đại ngôn tháng sau cho mình thì tức là Trương Thắng không vứt bỏ mình!

Anh rất quan trọng với Trương Thắng, dù sao thì anh ta cũng nắm giữ tất cả thông tin về đại ngôn của Trương Thắng từ lúc hội ký tên của Lâm Hạ!

Đợi sau khi Tom rời khỏi, nụ cười trên khóe môi của Trương Thắng lập tức biến mất.

Hắn nhìn về cửa sổ, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Sau đó sự lạnh lùng lại bị thay thế bởi vẻ bình thản, mơ hồ còn có hơi thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận