Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1300: Luôn là chính mình

Chương 1300: Luôn là chính mình

Cuối cùng cúng giúp bộ phim được công chiếu theo đúng lịch trình, nhưng sau khi xem doanh thu phòng vé, mọi người đều chết lặng!

Nhà sản xuất muốn bỏ phim này, rạp chiếu phim cũng muốn bỏ nó...

Nhưng Kha Triển Sí chưa bao giờ từ bỏ.

Anh nghĩ đến 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California'.

Giữa tháng 10, anh liên lạc với Tất Phi Vũ.

Nhưng được biết Tất Phi Vũ đang quay một phim, thậm chí có thể không tham gia 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'.

Anh liên lạc với Trương Thắng, nhưng luôn không thông được số của Trương Thắng.

Kha Triển Sí lại xem lại phòng vé của !

Họ không còn mối quan hệ nào để đi.

Ngay cả Tân Hiểu Kỳ cũng bị từ chối, không có ngoại lệ!

Dường như mọi chuyện đã kết án tử cho .

Kha Triển Sí nghe chuyện của đạo diễn Tân Hiểu Kỳ từ Thẩm Tiểu Hi, đạo diễn Tân Hiểu Kỳ cũng muốn giới thiệu một đạo diễn tham gia hệ thống tuyển chọn của 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California', đích thân bảo đảm, hơn nữa phim đó còn là Tân Hiểu Kỳ đầu tư...

Ánh nắng càng ngày càng nóng hơn.

Anh liên hệ với giám khảo Avery Tashi, không may, bên kia nói với anh đã công bố đánh giá 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' năm nay, không được phép mang bộ phim này đi triển lãm, đây là quy định.

Quan hệ từ thầy Du Thiên Minh đều được dùng hết để ra mắt phim, đối với rạp chiếu phim và nhà sản xuất, có thể để bộ phim này công chiếu trong thời gian dài như thế đã là hết sức.

Sau đó...

Anh đến tìm Thẩm Tiểu Hi, nhưng Thẩm Tiểu Hi cũng rất bối rối, cô ấy nói chỉ tiêu cho triển lãm năm nay đã đầy, trước đó có người muốn nhét một bộ phim vào, đối phương ra giá 100 triệu, nhưng vẫn bị giám đốc Trương từ chối...

Phim ra mắt được gần 12 ngày, doanh thu phòng vé khoảng 2 triệu, thực sự không thuyết phục.

Thầy Du Thiên Minh nhìn vẻ mặt của Kha Triển Sí, sau đó nhìn vào 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' rầm rộ.

Còn bản thân thì sao?

"Nếu không thì thôi, có người bỏ ra 100 triệu còn chẳng mua được một chỗ, chúng ta..."

Họ có thể làm gì khác đây?

Kha Triển Sí liên tục gọi cho rạp chiếu phim và nhà sản xuất, anh nói đủ lời hay ý đẹp, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là tiếng thở dài.

Du Thiên Minh nhìn bộ dáng không cam lòng của học trò mình, không khỏi muốn thuyết phục anh ta lần nữa, nhưng...

Anh vẫn không can tâm!

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại khó gặp được Trương Thắng đến vậy.

Anh ta lắc đầu.

Cuối cùng Kha Triển Sí cũng gọi thông được với Trương Thắng.

Cuối cùng, ông quay lại nhìn Kha Triển Sí đang lấy điện thoại di động ra gọi đi gọi lại.

"Giám đốc Trương, tôi có thể gặp cậu không?"

Sau khi Kha Triển Sí gọi được, còn chưa kịp nói gì thì Trương Thắng đã gọi tên anh.

"Đạo diễn Kha?"

Nhưng Kha Triển Sí lắc đầu.

Đợi đến 3 giờ chiều.

Có lẽ...

Trời không phụ lòng người.

Gọi đi gọi lại số máy quen thuộc, số đó luôn trong tình trạng bận hoặc đang bận...

Kha Triển Sí liên tục gọi như điên như khùng.

"..."

"Thầy, thầy đừng lo, chỉ cần em có thể liên lạc được giám đốc Trương, giám đốc Trương khác với những người kia, chắc chắn hắn có cách, chỉ cần em liên lạc được..."

"Sao thế?" – Giọng của Trương Thắng rất ôn hòa, không hề có chút cảm xúc hay tức giận nào, cũng không có cảm giác xa lạ, dường như vẫn giống như trước.

"Giám đốc Trương, mong cậu có thể giúp tôi xem một bộ phim..."

"Phim gì?"

"Phim của thầy tôi, tên là ..."

"Đạo diễn Kha, gần đây tôi rất bận, hơn nữa tôi cũng không phải là nhà phê bình phim..."

"Giám đốc Trương, tôi chỉ có thể xin cậu, chúng tôi không có nhiều tiền nhưng sẵn sàng góp 10 triệu, bộ phim này khác với những bộ phim khác... Tôi lấy danh dự của mình để đảm bảo cho nó, nó chắc chắn sẽ là một kiệt tác..." – Giọng Kha Triển Sí đột nhiên rất cấp bách, anh nói một tràng thông tin về bộ phim.

Anh nói xong, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

Khi Kha Triển Sí đang tuyệt vọng, cuối cùng đầu dây bên kia cũng lên tiếng.

"Đã vậy, hiện tại tôi đang ở khách sạn... mang phim đến đi, tôi sẽ xem qua trước."

"Được!" – Kha Triển Sí gật đầu kích động. ...

3 giờ chiều.

Trương Thắng đang ngồi trong khách sạn uống trà.

Hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sau khi mở cửa ra...

Hắn thấy Kha Triển Sí cùng một ông già đi vào.

Trương Thắng cũng đứng dậy, còn chưa lên tiếng thì...

Thì thấy Kha Triển Sí quỳ xuống đất một cái 'cộp'.

"Giám đốc Trương, tôi xin cậu hãy cho một cơ hội!"

Trương Thắng sửng sốt, nhanh chóng cúi xuống kéo lên, nhưng sau đó hắn lại dừng lại.

Vẻ mặt của hắn đột nhiên lạnh đi.

"Đạo diễn Kha... anh biết đấy, bắt cóc đạo đức không có tác dụng gì đối với tôi, thời gian của tôi có hạn, hoặc là anh đứng lên cho tôi xem phim mẫu của anh, hoặc là anh cứ quỳ, tôi kêu bảo vệ đuổi anh đi!"

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận