Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 344. Bọn hắn sẽ không chết

Mạnh Thụ Vinh chỉ biết khi đội điều tra Lập Uy đến điều tra, dường như Lưu Khai Lập nhận được một ít tiền, sau đó nói mấy câu như bình điện Lập Uy không thể nào bốc cháy tùy tiện để làm sáng tỏ.

Sau đó, lời ông ta được trang chủ chính của Lập Uy trên Weibo đặt lên đầu, rất bắt mắt.

Tất nhiên, đây đều là tin đồn, không ai biết là thật hay giả.

Tóm lại là hôm sau biển hiệu của ông ta bị đập, hoa nhỏ được trồng ở bồn hoa bên cạnh đều bị nhổ gốc, thậm chí cả đèn đường ở cửa sau cũng bị người ta đập hư.

Khi sự hỗn loạn đều lắng xuống...

Mạnh Thụ Vinh nhìn các cửa hàng có trần nhà tích hợp.

Dù vẫn luôn mở cửa nhưng ông chủ trong tiệm cứ mất hồn mất vía.

Thỉnh thoảng thấy được vài vị khách đến trả hàng...

Trương Thắng đến đây.

Sau khi xem hơn mười giây, anh thấy Trương Thắng thở dài:

Sau đó pha trà.

Trương Thắng im lặng, sau đó nhìn vào các cửa hàng trần nhà tích hợp kia.

Cho dù có vài thương gia là vô tội nhưng cũng không ngăn được từng đợt khách hàng.

"Đoán được chút..." – Trương Thắng không phủ nhận mà gật đầu, sau đó nhìn Mạnh Thụ Vinh:

Sức ảnh hưởng của chuyện này rất lớn.

"Giám đốc Mạnh, thi thoảng chiến tranh thương nghiệp tàn khốc như vậy đấy... đôi khi chính là giẫm lên thi thể của người khác để trèo lên từng bước một..."

Mạnh Thụ Vinh trở lại cửa hàng.

Vớ vẩn, dư luận trên các phương tiện truyền thông đầy rẫy cả ra kia, sao khách có thể không biết?

Mạnh Thụ Vinh kể cho Trương Thắng nghe về hai ngày qua với ánh mắt rất phức tạp.

"Ừm." – Mạnh Thụ Vinh gật đầu, tâm trạng càng ngày càng phức tạp, sau đó thở dài:

Buổi trưa...

"Giám đốc Trương, bây giờ tôi mới biết hóa ra cậu đã thiết kế hai con đường cho họ, một là từ từ thôn tính, bắt đầu từ mâu thuẫn nội bộ, chia rẽ hai con đường, hai là tăng cường mâu thuẫn bên ngoài, đuổi hổ nuốt sói... Bất kể họ làm gì, chỉ cần họ không nhận thức được sự thật, đều là đường chết..."

"Giám đốc Trương, tất cả đều nằm trong dự liệu của cậu sao?"

"Giám đốc Mạnh, chúng ta là nạn nhân, chúng ta không bỏ đá xuống giếng như những thương gia khác là vì chúng ta nhân từ..."

"Giám đốc Mạnh, tuyệt đối không thể để họ không còn đường lui nào, nếu không còn đường lui nào bọn họ sẽ đập nồi dìm thuyền, dù không tổn thương anh nhưng sẽ ép anh đến tuyệt cảnh, khiến con người không còn hi vọng, đây không phải là chuyện tốt..."

"Bọn họ sẽ không chết!"

Đầu óc lầm vào trầm tư.

"Làm sao bọn họ có thể nhận ra được? Có lẽ bây giờ đến chết bọn họ cũng không biết mình chết như thế nào..."

"..."

Mạnh Thụ Vinh nói lời này, vẻ mặt càng thêm phức tạp:

Nó quét qua như một mãnh thú, tóm lấy con mồi, tạo ra một mớ hỗn độn...

Là thứ lạnh lùng nhất.

Tư bản.

Trương Thắng nghe lời của Mạnh Thụ Vinh, lại lắc đầu:

"Giám đốc Mạnh, tôi đã giúp anh lấy lại những thứ mà anh mất, bây giờ anh chỉ cần cúi đầu xuống, cong eo một cái là có thể nhặt được!"

"..."

"Giám đốc Mạnh, trong hai ngày nữa, sản phẩm của chúng ta sẽ vươn ra quốc tế, tôi hy vọng trong hai ngày này, anh có thể giải quyết những chuyện nhỏ nhặt, sau đó đến Brazil mà không bị trói buộc!"

"Hả?"

"..." – Mạnh Thụ Vinh gật đầu.

"Giám đốc Mạnh, anh nói chuyện với bọn họ từng người một! Anh để họ đi theo anh cùng nhau bán 'Obon' với chúng ta, họ có cơ khí và máy móc mới mà chắc chắn anh cần dùng đến, họ có vài nhân viên, anh chọn lọc một số người, họ có nhân viên bán hàng có khả năng kinh doanh, năng lực cũng không tệ... còn anh, anh có nguồn khách hàng, khách hàng là thứ bảo đảm nguồn sinh tồn, còn chuyện anh vận hành bọn họ như nào và hợp tác với họ ra sao thì đó là chuyện của anh..."

"Cái đó..."

Sau đó không quan tâm đến những sinh linh cửa nát nhà tan dưới mớ hỗn độn ấy.

Một đám cháy...

Thiêu rụi hơn nửa đời của các thương gia.

Có người kêu rên, có người thống khổ, có người điên cuồng, có người phát điên muốn tìm kẻ gánh chịu.

Sau khi dư luận về vụ hỏa hoạn đó không bị tư bản chen vào thì bắt đầu dần bị lãng quên, các tiêu đề hot search trên Weibo trở thành '«Những Đóa Hoa Kia» của Tứ Nguyệt Hà chính thức khởi máy'.

Các chủ đề liên quan chiếm năm vị trí hàng đầu trong bảng chủ đề của Weibo, bắt đầu thổi phồng các vụ bê bối, các chương trình của những diễn viên liên quan.

Internet có ký ức, nhưng đồng thời nhiệt độ trên internet cũng rất ngắn.

Chỉ hai ngày trôi qua.

Chân tướng về trận hỏa hoạn này đã không còn ai trên mạng thấy hứng thú, thỉnh thoảng có vài người nói về chủ đề này, nhưng nó chỉ được xem như đề tài trò chuyện, thổn thức một lúc rồi lại đổi sang đề tài khác.

Hơn nữa, nếu chịu bồi thường một nhà, vậy sẽ có rất nhiều thứ được chứng thực, thứ chờ đợi anh ta chỉ có vạn kiếp bất phục!

Anh ta không đủ khả năng bồi thường.

Không đời nào anh ta bồi thường cho vụ hỏa hoạn lần này.

Nhưng...

Đừng nói là lăm ăn, cho dù đi ra cửa cũng thấy cảm thấy tởm tởm.

Lưu Tùng Nhân hoàn toàn vô phương đối với người mặt dày như vậy.

Thậm chí còn đưa chồng, con trai và người thân của cô đến nằm hẳn ngoài hành lang 'Trần Nhà Tích Hợp Mỹ Giai'.

Sự khuyên bảo tận tình của Lưu Tùng Nhân đã vô dụng.

Giải thích rằng cô ấy cũng không phóng hỏa, nếu cô ấy làm thì đã bị phát hiện sớm, bị cảnh sát bắt đi kết án, bà chủ cửa hàng quần áo không nghe.

Nhà kho của cô bị đốt cháy, hàng tồn kho cũng bị thiêu rụi, đơn đặt hàng trái với hiệp định, nợ ngân hàng trả không nổi, phòng ở sắp bị lấy đi...

Sự thật?

Là do người làm hay là ngẫu nhiên?

Đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là tổn thất của cô phải có người phụ trách.

Khi con người không còn gì cả...

Thì sẽ vứt bỏ mọi thứ, chết đuối cũng phải kéo thêm người đệm lưng!

Chửi rất chát.

Bà chủ cửa hàng quần áo ngày nào cũng chạy qua mắng...

Cửa ra vào của 'Trần Nhà Tích Hợp Mỹ Giai'.

Mâu thuẫn không ngừng gia tăng.

Ở hiện thực.

Nhưng...

Anh ta biết...

Cửa hàng của anh ta không thể mở ở đây được nữa.

Tất nhiên!

Anh ta không phải là người duy nhất không thể mở tiệm ở đây.

Cách đó không xa...

Sáng sớm, cửa tiệm Trần Nhà Tích Hợp Đỉnh Thượng của ông chủ Hứa Nghĩa bị một chiếc xe rác chặn ngang.

Trên xe rác hôi thối ấy viết dòng chữ đấm máu.

'Kẻ phóng hỏa bồi thường tiền!'

Hứa Nghĩa tức giận đi ra ngoài la hét

Sau đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận