Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1246: Nói xấu cái gì cho tôi

"Ồ."

Hứa Lâm Lâm khẽ gật đầu khi thấy Trương Thắng mang đống tài liệu này đến.

"Tự pha trà."

"Dạ."

Trương Thắng không khách khí ngồi xuống, sau đó tự pha cho mình một tách trà, cầm nửa túi trà lên ngửi ngửi một cái, thấy không tệ lắm thì tiện tay nhét bỏ vòa túi tài liệu của mình.

Hứa Lâm Lâm nhìn một cái, dở khóc dở cười:

"Đã là chủ lớn mấy tỷ rồi, sao mà ngày càng thích mấy đồ rẻ tiền thế?"

"Sư mẫu, trà này để ở đây nhiều năm như vậy mà cô lại không uống, chiêu đãi cấp cao thì lại chẳng dùng trà chỗ cô, nhiều nhất là đãi cho em, dù sao sớm muộn gì cũng bị em uống sạch, không bằng để em mang đi nhiều hơn..."

"Kỳ thực, em luôn nghĩ việc đa dạng hóa thương hiệu, chẳng hạn như máy tính, những năm gần đây, thương hiệu máy tính ở Hoa Hạ cũng chỉ có một 'Máy tính Liên Chúng', trước đây là doanh nghiệp nhà nước, mặc dù Công ty TNHH Học viện Khoa học Hoa Hạ nắm giữ 30% cổ phần, nhưng cô biết đấy, thành phần của 'Máy tính Liên Chúng' hơi phức tạp... mấy năm qua, khi mọi người nghĩ về máy tính thì đều là 'Máy tính Liên Chúng', hoặc là 'Phổ Hội' của nước ngoài, 'Hoa Tác' cũng không có nhiều thương hiệu doanh nghiệp tư nhân thuần túy... cô nói xem, lỡ như 'Máy tính Liên Chúng' gặp phải chuyện, đúng chứ... dù sao nhà họ Liễu..."

"'Máy tính Liên Chúng' là thương hiệu quốc gia, lần này là thế lực chính trong lĩnh vực thiết bị gia dụng về nông thôn, cậu đừng nói bậy nói bạ, cũng đừng lấy trọng lượng của mình để suy xét doanh nhân lâu năm..."

Hứa Lâm Lâm nghe Trương Thắng nói cũng không phản ứng mà chỉ lật xem tư liệu.

Hứa Lâm Lâm nghe vậy, cau mày ngắt lời Trương Thắng:

"Nói đi, hôm nay cậu tới đây là lại muốn nói xấu cái gì cho tôi?"

"Tôi nói, cậu đừng dùng phán đoán của chính mình mà ác ý suy đoán tiền bối, người ta cũng không mờ ám như cậu nghĩ đâu, tôi cảm thấy cậu con đen tối hơn họ đấy..."

"..."

"Em không có, sư mẫu, em nói, chuyện gì cũng phải chấp nhận rủi ro chứ? Nếu một công ty, dù là thương hiệu quốc gia thống trị, thì cũng nghiêm trọng mà... Ví dụ như Mã Vân Hoa muốn dựa vào 'Công ty KHKT Giáp Hổ' để trở thành nhà tư bản như gia đình Rothschild, sau đó tập hợp một số lượng lớn các doanh nhân tư nhân..."

"Sư mẫu, cô nói vậy là sai rồi, Trương Thắng em, từ năm 2009 đến nay luôn ngồi thẳng, đứng thẳng, có bao giờ nói xấu ai sau lưng đâu? Em chỉ thỉnh thoảng bày tỏ một số ý kiến của mình về cơ cấu tư bản và cơ cấu kinh tế hiện tại của Hoa Hạ từ góc độ vĩ mô, chỉ vậy thôi..."

Hứa Lâm Lâm nhìn thấy cảnh này, lập tức lắc đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đống thông tin:

"..."

"Ngừng!" – Hứa Lâm Lâm thấy Trương Thắng lại xàm xí, khoác lác, cuối cùng nhịn không được:

Thấy thế, Trương Thắng đổi hẳn cái ghế khác, ngồi đối diện Hứa Lâm Lâm:

"Nói thẳng đi, cậu muốn làm gì..."

"Trương Thắng!" – Hứa Lâm Lâm lại ngắt lời Trương Thắng, lần này nghiêm túc hơn:

"Sư mẫu... cô biết rõ Trương Thắng em là ai, quốc gia để em lên chiến trường, em không nói gì liền khiêng giáo ra trận..."

"Vậy sao giờ, em lên cả bản tin thời sự, hơn nữa dự định mang những thương hiệu này xuống nông thôn, với cả nhiều sản nghiệp đều là một phần của dự án giúp đỡ người nghèo chúng ta, ví dụ như đăng ký 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' cũng cần máy tính chứ?"

"Không!"

"Tương lai thị trường do các thương hiệu lớn và tư bản lớn độc quyền sẽ rất đáng sợ, nghĩ đến 'Samsung', nghĩ đến Hàn Quốc..."

"Vị trí đã được chốt vào tháng 8, xe điện, ô tô ắc quy... của cậu, món nào không phải là sản phẩm được trợ cấp nhiều? Trọng lượng được đưa đến ngang bằng với xe lâu năm trong nước..."

"Sư mẫu, tóm lại em đã hứa rồi, chắc cô cũng không muốn tự em lấy tiền bù vào đâu chứ?"

"Cho em vài suất vị trí trong 'đồ gia dụng về nông thôn', em muốn mang 'Máy tính Thẩm Xuyên' và 'Đồ gia dụng Hưng Dương' theo..."

Sau đó, hắn lấy dự án 'Ba năm không lãi suất' trong túi ra đưa cho Hứa Lâm Lâm.

"Sư mẫu, em cũng không dối gì cô, em muốn chơi lớn! Em dự định đập mấy tỷ vào..." – Trương Thắng rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm.

"Gần đây cậu dễ dàng kiếm được hơn một tỷ, bù chút tiền cũng được... Nhìn xem, chỉ mới hơn 10 phút mà cậu đã công kích những thương hiệu lớn này vô số lần... Nếu ở thời cổ đại, cái mặt này của cậu đúng là gian thần đổi trắng thay đen..."

"Sư mẫu, chắc chắn cô có cách mà đúng không?"

"..."

Hứa Lâm Lâm nhìn Trương Thắng tiếp tục nói, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Lần đầu Trương Thắng bị Hứa Lâm Lâm làm kinh ngạc, cuối cùng thở dài, sâu xa nói:

Hứa Lâm Lâm nhìn nụ cười nịnh nọt của Trương Thắng, lắc đầu giận dữ.

"..."

"Quá đắt! Mọi người cần nhiều máy tính tiết kiệm chi phí hơn, em nghĩ 'Máy tính Thần Xuyên' rất tốt, em có giá nội bộ... Hơn nữa, tủ lạnh của 'Đồ gia dụng Hưng Dương' cũng vậy, ngoài ra, trong số các thiết bị chính cũng có nhiều thương hiệu nội địa tốt, họ không phải là xấu, cũng không phải là không muốn tham gia vào dự án xóa đói giảm nghèo mà là do nhiều thương hiệu lớn gần như đã độc quyền, và các đại gia đồ điện như 'Đồ điện Tô Châu' và 'Đồ điện Hàng Mỹ' đều có cửa hàng của riêng mình, nếu các thương hiệu nhỏ muốn gia nhập thì phải trả phí bảo vệ, em nghĩ tốt hơn là nên chia lợi nhuận cho những khoản phí bảo vệ này..."

"Có 'Máy tính Liên Chúng'!"

Hứa Lâm Lâm cầm lấy bản báo cáo đọc một hồi...

Cô đột nhiên im lặng, nụ cười dần biến mất, trong lòng thoáng phức tạp.

Trương Thắng chưa bao giờ thấy Hứa Lâm Lâm có biểu hiện như vậy.

"Sư mẫu, sao thế?"

"Bộ trưởng Chu nhập viện, có lẽ, ông ấy sẽ nghỉ hưu sớm hơn một chút..."

"À? Bệnh viện nào vậy? Em..."

"Gần đây có một số việc khá nhạy cảm, cậu đừng nhúng tay vào..." – Hứa Lâm Lâm lắc đầu:

"Nhưng yên tâm, sức khỏe của Bộ trưởng Chu vẫn ổn, bất kể ai lên nắm quyền trong tương lai thì mục tiêu chiến lược của chúng ta vẫn không đổi..."

"Em biết." – Trương Thắng gật đầu.

"Quả thực Bộ trưởng Chu có giữ lại cho cậu hai suất 'Đồ gia dụng về nông thôn', nhưng hai suất này rất quý giá, cậu có thể tùy ý sử dụng, tất nhiên, nếu thành tích của cậu thực sự xuất sắc thì cũng có thể xin suất với lãnh đạo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận