Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 680. Thương nhân điện ảnh

Chương 680: Thương nhân điện ảnh

Hội trường rộn rộn ràng ràng.

Trương Thắng đứng ở trong góc nhỏ, cùng với một nhóm gồm vài đạo diễn trò chuyện về điện ảnh.

Mới đầu...

Hắn cũng là lần đầu tiên tham gia Cannes, trên mặt vừa kích động lại còn mang theo một chút khẩn trương và cảm xúc bất an, bắt chuyện cùng với nữ đạo diễn người Anh Valerie...

Bộ phim điện ảnh của Valerie,"Tầng Dưới Cùng", là một bộ điện ảnh được đầu tư bảy mươi vạn đô la, cô vừa là nhà sản xuất, đạo diễn, kiêm nhân vật nữ chính...

Vốn chỉ mang theo một chút may mắn thử một lần báo danh tại Cannes, ai ngờ lại lọt vào danh sách rút gọn...

Một tháng trước!

Cho dù cực kỳ ra sức bán bản quyền điện ảnh, nhưng bản quyền điện ảnh bán được cũng rất có hạn, đến nay mới bán bản quyền cho ba quốc gia, hơn nữa chỉ là những quốc gia nhỏ không đáng nhắc đến...

Cô không cao, chỉ khoảng 1m5.

Cô bị sự náo nhiệt cùng với vô số phóng viên, truyền thông điên cuồng tại Cannes dọa sợ, phảng phất như một trận cuồng hoan điện ảnh cấp thế giới...

Thời điểm từ trên thảm đỏ tiến vào, cô cũng bị xếp ở nhóm cuối cùng...

Đương nhiên cô có chút uể oải.

Vốn cho rằng mình sẽ ngồi vào bắt đầu lễ trao giải, nhưng không nghĩ tới lại có một thanh niên người Trung Quốc tới bắt chuyện cùng với cô.

Thời điểm cô nghe được tin phim điện ảnh "Tầng Dưới Cùng" của mình lọt vào danh sách rút gọn Cannes, cô cơ hồ phấn khích như phát điên.

Cô cũng không xinh đẹp, mặc dù đã ăn mặc cực kỳ tỉ mỉ, nhưng vẫn không che được những vết tàn nhang và sẹo lõm ở trên mặt, chuyện này khiến cô có chút phức cảm tự ti.

Đương nhiên, thời điểm đi vào Cannes, phần uể oải trong nội tâm cô kia đã ít đi rất nhiều.

Nhưng quay bộ điện ảnh "Tầng Dưới Cùng"này cũng làm cho cô có chút quẫn bách, đợi đến trước giờ đi vào Cannes, cô mới phát hiện chính mình còn chưa mua được lễ phục phù hợp với mình.

Tại Cannes, hoặc là nói, tại bất kỳ chỗ nào trên toàn cầu, người mới đều không được coi trọng.

Tựa như là một "Thương nhân điện ảnh" đến từ Trung Quốc có tài chính phong phú, mài đao xoèn xoẹt tới mua bản quyền của các cô, hắn vừa mới bắt đầu đã giới thiệu mình là một nhà sản xuất phim, bộ phim "Thất Nhật Sát" , bộ "Phim kinh dị" đầu tiên trong lịch sử lọt vào danh sách rút gọn của Cannes, hình như là tác phẩm của hắn.

Thời điểm chiếu triển lãm "Tầng Dưới Cùng" tại Cannes cũng không tính là được hoan nghênh, bản thân nó chỉ là một bộ phim văn nghệ tiểu chúng,

Thời điểm chạm mắt lần đầu tiên, Valerie cảnh giác rụt rụt thân thể, sau đó lễ phép định đứng lên bắt tay với Trương Thắng.

Thời điểm dẫn theo một nhóm đoàn đội đi vào trong hội trường trao giải, cô thậm chí còn không biết chính mình nên làm cái gì, hoặc là phải nói cái gì, sau đó cứ ngu ngốc như vậy mà ngồi xuống...

Mới đầu, Valerie đoán không ra chàng trai trẻ tuổi sử dụng rất lưu loát tiếng Anh, toàn thân mang theo dáng vẻ phong độ thân sĩ của phương Tây, lại ẩn chứa phong cách nho nhã nội liễm của phương Đông này đến cùng có lai lịch như thế nào.

Khi đó rất dễ dàng buông lỏng chút cảnh giác trong đầu xuống...

Sau đó trong khi nói chuyện phiếm, cô vững tin rằng hắn chẳng những đã xem qua phim điện ảnh của cô hơn nữa còn quả thật vô cùng thưởng thức bộ phim điện ảnh của cô...

Mới đầu chỉ là một vài đạo diễn người mới giống như Valerie...

Sau đó hai người liền trò chuyện về nghệ thuật "Bình dân" trong phim ảnh.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ Valerie lại từng nghe về cái tên này trên quốc tế?

Hắn nói hắn cực kỳ thích tác phẩm của cô...

Trịnh Thiếu Soái ngồi về trên ghế.

Sau đó, không biết là hiệu ứng đám đông hay là có chuyện gì xảy ra, nhóm đạo diễn vây quanh ở bên người thanh niên Trung Quốc này lại bắt đầu nhiều lên... ...

Tóm lại, Valerie càng nghe càng kích động...

Phản ứng đầu tiên của cô là, chàng trai người Hoa này hẳn là đã xem qua bộ phim điện ảnh của cô.

Vị đạo diễn Trung Quốc trước mắt này rất dễ dàng có thể gọi chuẩn xác tên của bọn họ...

Trong quá trình nói chuyện phiếm, Valerie phát hiện hắn chẳng những là một "Thương nhân điện ảnh", một "Nhà sản xuất", mà hình như năm ngoái, tại Brazil có một liên hoan phim tên là "Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California" ...

Giải thưởng có chút lạ lẫm.

Sau đó cô phát hiện, thời điểm nói chuyện phiếm cùng với người Hoa này, toàn bộ cơ thể sẽ cực kỳ dễ chịu, giống như là một trận gió xuân thổi qua, từ một địa phương rất xa thổi ngang qua, lùa vào gương mặt, khiến cho cả người cô như đắm chìm trong thanh tuyến ôn nhu kia.

Nhưng rất nhanh, Valerie liền phát hiện ra một chuyện, đó chính là, không biết bắt đầu từ lúc nào, các đạo diễn, nhà sản xuất chung quanh tựa hồ càng ngày càng nhiều...

Người am hiểu cách lắng nghe, tất nhiên sẽ dễ dàng khiến cho người ta có hảo cảm.

Sau đó, trong lúc vô tình, chiếc máy hát của cô bắt đầu hoạt động nhiều lên.

Ánh mắt nhìn về phía Trương Thắng cách đó không xa, trong lòng vẫn như cũ có một chút cảm giác không thoải mái.

Nhưng...

Hắn cũng không bởi vì một "tiểu nhân" mà bị ảnh hưởng tâm tình, chỉ cảm thấy Trương Thắng giống như một "Thằng hề" đang lòe người khác.

Trương Thắng đang liều mạng để dung nhập vào quần thể này, dung nhập phương Tây, khiến hắn có được chút cảm xúc thỏa mãn, nhưng những đạo diễn vây ở bên người hắn kia phần lớn đều là một vài "Tiểu đạo diễn" vừa tới Cannes.

Trịnh Thiếu Soái tự cảm thấy mình cũng không có ý tứ xem thường tiểu đạo diễn, nhưng nhận ra vài đạo diễn ngay cả bản quyền điện ảnh cũng bán không được, đều chỉ là những tiểu đạo diễn dùng dầu bôi trơn thì có ý nghĩa gì chứ?

Thời điểm lần đầu tiên đi vào Cannes, Trịnh Thiếu Soái cũng từng giống như Trương Thắng, nhiệt tình như vậy, nghĩ đến chuyện những đạo diễn may mắn lấy được giải thưởng, sau đó một bước lên mây, tương lai mình đứng trong hàng ngũ nhân mạch Âu Mỹ thì có thể lại tích lũy được một chút.

Nhưng về sau, hắn dần dần ý thức được trong "Liên hoan phim quốc tế Cannes" có rất ít bộ phim điện ảnh có giá trị đầu tư nhỏ nhưng lại "nghịch tập", ý nghĩ của hắn cũng liền phai nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận