Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 113. Cỏ Dại 2

Chương 113. Cỏ Dại 2

Trương Thắng bình thản nhìn cậu ta, bình tĩnh hỏi lại.

"Tôi không còn nữa. Tôi còn làm gì sai nữa? Tôi bị đánh nên chống trả ... Đáng lẽ tôi không nên mắng cậu ta trước mặt mọi người, nhưng tôi cũng không xúc phạm cậu ta. Cậu ta trộm đồ các thứ... là lời người khác nói, không liên quan gì đến tôi..."

Trương Thắng nhìn Tề Hải Phong giải thích, thu hồi ánh mắt: "Lâm Thành, ngày mai cậu cùng Hải Phong đi sửa điện thoại di động, sửa được thì bồi thường tiền sửa. Nếu không sửa được thì cậu sẽ bồi thường toàn bộ tiền, có thể chứ?"

"Ừ..."

Lâm Thành gật đầu đáp lại nhưng vẫn không dám nhìn ai.

"Được rồi, chúng ta tắt đèn đi ngủ. Chuyện này trước tiên giải quyết như vậy đi."...

Bên ngoài ký túc xá.

Cậu ta cuối cùng đứng lên, đi tới bên cạnh Trương Thắng. Sau đó, Trương Thắng dẫn cậu ta đi ra ngoài ban công.

Trương Thắng yên lặng lắng nghe.

Cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Bao gồm cả những chuyện trong và ngoài thư viện, kể cả sự bộc phát bất ngờ của cậu ta.

Đêm dần dần trở nên sâu hơn.

Dưới ánh trăng.

Tất cả khán giả cuối cùng cũng giải tán.

Kỳ thật trong thâm tâm hắn đã đoán được rồi.

Lâm Thành trái phải đều không ngủ được.

Một số giáo viên đến muộn, sau khi hỏi rõ tình hình, bọn họ tinh thần chuyện lơn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, giáo dục cho Tề Hải Phong và Lâm Thành một trận, sau đó rời đi.

Cậu ta nói với Trương Thắng rất nhiều thứ.

Cảm xúc của cậu ta có phần sụp đổ.

Có tủi thân, có tự trách, có không cam lòng, lại cảm thấy thế giới này quá tối tăm...

Sự tình vốn không nên phát triển như vậy, cậu ta vốn không nên đột nhiên bộc phát thần kinh, cậu ta phát hiện ngay cả chính mình cũng không nhận ra.

"Tôi biết sai rồi nhưng mà Thắng ca, vì sao thế giới này đối với chúng ta không công bằng như vậy, tôi chỉ muốn học tập thật tốt..."

Giọng nói của cậu ta rất nhẹ nhưng cậu ta khóc rồi.

Nhưng đám đông náo nhiệt khiến cậu ta sợ hãi, khi bước tới tìm việc làm ở căng tin, cậu ta thậm chí còn không mở miệng được.

"Tôi không biết kiếm tiền. Tôi, tôi cũng muốn đến căng tin làm việc như cậu, nhưng tôi... cậu có thể giúp tôi không..."

"Bởi vì cậu không ép buộc chính mình, cậu không có tuyệt vọng."

"Thắng ca, tôi không có tiền bồi thường cho cậu ta, tôi..."

"Cậu nghĩ mình học giỏi sao? Cậu xuất sắc sao? Cậu tự cho mình giỏi sao? Nhưng những người học giỏi và có trình độ học vấn cao ở trong thành phố này giống như con ong cái kiến. Cậu có lợi thế gì?"

"Nước đầy thì tràn, trút hết ra là tốt rồi, đây cũng không phải là chuyện xấu gì..."

"..."

"Cậu có thể không cần xã giao, đương nhiên nếu như cậu đủ mạnh, cậu hoàn toàn có thể không xã giao nhưng cậu cũng không đủ mạnh, cậu cũng không phải thiên tài, tôi biết cậu không phục nhưng mà cậu phải biết rõ hiện thực!

"..."

"Không tiền thì có thể kiếm tiền."

"Tôi sẽ chỉ kể cho cậu nghe những công việc bán thời gian như dạy kèm, giao đồ ăn hay làm việc trong hội sinh viên trong sự kiện "Hoa Khôi Giảng Đường" chứ tôi sẽ không giúp đỡ cậu, cũng không giúp cậu giới thiệu với bất cứ ai ..."

Lâm Thành im lặng, trong lòng vô cùng phức tạp.

"Tôi biết cậu sợ hãi, tôi cũng biết cậu muốn bén rễ ở thành phố này, nhưng cậu phải vượt qua sợ hãi, chinh phục sợ hãi thì tương lai mới có tư cách có thể bén rễ ở thành phố này. Nếu không, cậu chẳng là gì ở thành phố này."

Trong lòng cậu ta có rất nhiều suy nghĩ ẩn giấu.

"Tôi..."

"Chỉ nói mấy câu thôi, không khó như cậu nghĩ đâu. Điều duy nhất cản trở cậu chính là ý niệm rụt rè trong lòng cậu. Khi cậu ra tay đánh Hải Phong, cậu có bao giờ do dự không?"

Đó là sự thiếu tự tin từ trong xương tủy.

"Hãy nhớ rằng, thực tế phức tạp hơn cậu nghĩ... ngay cả điểm này cậu cũng thiếu kiên nhẫn thì cậu làm sao có tương lai? Cậu ngay cả người cũng không dám nhìn thẳng, cậu còn trông cậy vào người khác tới giúp đỡ cậu sao?"

"..."

"Chúng ta sinh ra trong nghèo khó, nhưng sinh ra trong nghèo khó không phải là lý do khiến chúng ta tự ti. Chúng ta là cỏ dại nhưng không phải là thứ kẻ nào cũng có thể giẫm đạp lên. Dù có bị giẫm đạp hay bị đốt cháy, chúng ta vẫn có thể phát triển mạnh mẽ trở lại sau đó hướng về ánh mặt trời mà sống.

"..."

"Sau khi bước ra bước đầu tiên, cậu sẽ thấy bước đầu tiên không hề khó khăn như vậy."

"..."

Ánh trăng chiếu sáng trái đất.

Phương xa được một tầng bạc bao phủ.

Lâm Thành đời này đã nghe vô số lời nói, nhưng hắn chưa bao giờ rung động như lần này.

Cậu ta cúi đầu, cảm thấy nhiệt huyết mãnh liệt đến mức dù có nhảy từ tầng mười hai xuống từ đây cũng không chớp mắt.

Sáng sớm.

Họ đi bộ trở lại ký túc xá.

Không lâu sau, Tề Hải Phong lại đứng dậy cùng Trương Thắng bước ra ngoài.

Lâm Thành không biết chuyện gì xảy ra...

Chỉ biết khoảng nửa tiếng sau, Tề Hải Phong từ ngoài vào, đến chỗ cậu ta xin lỗi lần nữa.

"Bạn học Lâm Thành, tôi xin lỗi, tôi... đôi lúc tôi khá bốc đồng, xin cậu đừng để trong lòng..."

Lâm Thành nhìn thấy Tề Hải Phong chân thành xin lỗi, theo bản năng lại ngồi dậy, cuống quít đáp lại vài câu.

Không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy khoảng cách giữa Tề Hải Phong và cậu ta dường như gần gũi hơn rất nhiều.

Có vẻ như... không còn đáng ghét như vậy nữa!

Sau đó, Tề Hải Phong nằm trên giường, nhìn lên trần nhà nhớ lại những lời Trương Thắng đã nói riêng với mình ở bên ngoài.

Cậu ta chợt nhận ra, dường như nháy mắt đã hiểu được rất nhiều thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận