Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 503. Không buồn ngủ

Máy bay cất cánh.

Berlin đông đúc dần trở lại bình tĩnh.

Tất Phi Vũ mệt đến mức gần như không thể mở mắt.

Nhưng anh không ngủ được.

Trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng hiện trường dậy sóng, từng tràng tiếng pháo tay.

Nhất là khi người dẫn chương trình trên sân khấu thông báo bộ phim chiến thắng cuối cùng của giải Golden Bear là «Cheese», những tràng pháo tay, cổ vũ, sự căng thẳng, phấn khích của cảnh tượng vẫn luôn quanh quẩn trong trái tim anh cho đến tận bây giờ.

Anh khó tránh khỏi tưởng tượng mình cũng có ngày như vậy, cũng đứng trên sân khấu của Liên hoan phim quốc tế Berlin nhận lấy giải thưởng lớn vạn người chú ý!

Làn sóng phấn khích kích thích lên thần kinh của anh.

Lại phát hiện đó là quá trình của Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California lần thứ 2, cũng như sắp xếp một số 'nhà tài trợ'.

"Giám đốc Trương, cậu..."

Anh quay đầu lại thì thấy Trương Thắng đang viết gì đó nghiêm túc trên giấy A4.

"Không buồn ngủ."

Cảm giác bồn chồn lo được lo mất thật khó chịu...

Hơn nữa hôm qua, hôm trước dường như đều thức thêm, chỉ thi thoảng thấy hắn chợp mắt một lúc sau đó lại rời giường.

Anh nghĩ lại đến mình sắp làm một bộ phim mới «Thất Nhật Sát».

Hai chữ 'đột tử' dâng lên trong lòng Tất Phi Vũ, nhưng cuối cùng anh ta cũng nuốt nó xuống.

Nhưng ngay lúc này, anh ta nghe thấy một âm thanh xào xạc bên cạnh.

Cảm xúc phấn khích lại tăng lên, nhưng sau đó lại lo lắng rằng mình sẽ không thể làm tốt bộ phim, lại lo lắng tiền đầu tư không đủ...

"Giám đốc Trương, cậu không buồn ngủ sao?"

"Tôi đã tiếp thu được rất nhiều từ việc tham gia Liên hoan phim quốc tế Berlin lần này, và cũng nhận thức được những thiếu sót của Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California, bây giờ tôi đang điều chỉnh..."

Anh cúi người xuống nhìn...

"Chúng ta sẽ làm lần 2 ư?"

Mấy hôm nay, Trương Thắng ngủ rất ít...

"Giám đốc Trương, cậu đang làm gì vậy?"

"Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn rất yếu, chúng ta không có lực kêu gọi, vì vậy chúng ta chỉ có thể mượn thế... nhưng không thể mượn thế suốt đời! Có tiếng thì có miếng, mới là chuyện cuối cùng mà chúng ta phải đạt được!"

"Nhưng..."

Tất Phi Vũ dựa vào ghế nhắm mắt lại, bất giác ngủ thiếp đi.

"Lúc đầu tôi nghĩ cậu chỉ lịch sự, sau đó..."

"Đạo diễn Tất, tỉnh lên đi! Chúng ta sẽ xuống máy bay thu tiền, đầu tư vào «Thất Nhật Sát» là bao nhiêu? 5 triệu? Hay là 6 triệu?"

"Tất nhiên chúng ta sẽ làm lần 2 rồi, anh nghĩ tôi mời Avery. Tashi đến làm chủ tịch cho mùa 2 là đùa sao?" – Trương Thắng đặt tờ giấy A4 xuống, nhìn Tất Phi Vũ.

Sau đó...

Tất Phi Vũ sững sờ kéo hành lý xuống máy bay, bước ra khỏi sân bay.

"Hả?"

"Đạo diễn Tất, tôi là người dựng sân khấu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kinh doanh một lần, hoặc dựa vào mánh lới quảng cáo để ăn một làn sóng cổ tức rồi rời đi... Giải Điện ảnh Quốc tế Nam California lần thứ 2 này, bây giờ tôi đang nghĩ về đội ngũ ban giám khảo, đội ngũ ban giám khảo đầu tiên giống như một trò đùa, nhưng lần thứ hai, tôi muốn nó trở nên chính quy hơn..." – Trương Thắng nghiêm túc:

Không biết qua bao lâu.

Trương Thắng đẩy anh ta.

Anh mở mắt ra trong trạng thái thôi miên.

"Nhưng cái gì?"

Sau đó, Trương Thắng cúi đầu xuống viết tiếp.

Tất Phi Vũ nghe lời nói của Trương Thắng, chỉ cảm thấy đầu óc lại đần ra.

"Ồ..."

Anh ta thấy được vô số cánh truyền thông đang nhìn mình.

Sau đó lại thấy rất nhiều nhà thương hiệu tươi cười liều mạng chen đi lên.

Tất Phi Vũ cảm thấy mình giống như một anh hùng.

Vô số phương tiện truyền thông theo dõi anh ta, đuổi theo anh ta như một đạo diễn lớn.

Họ hỏi rất nhiều câu hỏi.

Ví dụ như những cảm xúc được ăn cả ngã về không khi quay «Con Chó Trên Núi», cách anh kiên trì trong khốn cảnh khi bị đối xử lạnh nhạt, niềm tin của anh sau thất bại phòng vé và tâm trạng của anh sau khi giành giải thưởng Berlin...

Anh bước ra khỏi sân bay.

Cánh truyền thông không giảm đi mà ngày càng nhiều hơn, đông nghìn nghịt, mic dài mic ngắn thiếu điều chỉa vào miệng anh ta.

Âm thanh lao nhao như tiếng bầy ong vang lên bên tai anh, anh ta thậm chí còn không ngeh rõ bản thân đã trả lời cái gì.

Nhìn cánh truyền thông, trong lúc nhất thời không biết làm sao và khó có thể tin, sau đó anh lại nảy sinh nghi vấn.

Anh bắt đầu tự hỏi liệu các phương tiện truyền thông này có phải là do Trương Thắng mời đến hay không.

Giải Best First Feature của Liên hoan phim quốc tế Berlin...

Đây chỉ là một giải thưởng nhỏ, không nằm trong chuỗi giải cạnh tranh chính.

Anh cầm giải, trải qua sự rầm rộ ngắn ngủi rồi đi khỏi Liên hoan phim quốc tế Berlin...

Không có truyền thông nào để ý hắn, cầm cúp cũng không ai lên phỏng vấn.

Quả thật là vô cùng lạnh nhạt!

Nhưng sau khi về nước lại có thể được nhiều người theo đuổi đến vậy, giống như là lập tức từ địa ngục lên thiên đàng!

Cảm giác tương phản rất lớn này không phải là do được mời đến để 'tạo' bầu không khí thì là gì?

Trương Thắng cũng từng làm mấy chuyện 'dơ bẩn' này không ít đâu!

Nghĩ đến đây, anh bắt đầu bình tĩnh lại một chút, vô thức nhìn qua Trương Thắng, chỉ thấy trên mặt Trương Thắng cũng lộ ra nụ cười.

Hắn cũng bị mọi người vây quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận