Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 93. Không Đủ Tiền Thì Bổ Sung

Chương 93. Không Đủ Tiền Thì Bổ Sung

"Còn nữa, để tôi nói cho các anh biết một điều. Trường chúng tôi đang chuẩn bị đầu tư năm trăm triệu để xây mới ba dãy nhà dạy học và ký túc xá giáo viên..."

"Thời gian đấu thầu có lẽ là vào khoảng tháng mười năm nay ..."

"Việc này sẽ liên quan rất nhiều đến sản phẩm của các anh. Các anh cẩn thận ngẫm lại, các anh đã lộ mặt tài trợ cho sự kiện đó. Khi trường cần vật liệu xây dựng như của các anh thì khi đấu thầu người bọn họ ưu tiên sẽ là ai?"

"..."

"Điều hòa trung tâm Hải Lực" sương mù lượn lờ.

Các ông chủ hút thuốc, chăm chú lắng nghe Trương Thắng nói về sự kiện này.

Có người nghe say sưa, có người thì thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhíu mày.

Năm ngàn đặt cược vào một sinh viên mới vào đại học, dù sinh viên đại học này rất có khả năng kinh doanh nhưng cậu ta chỉ là một sinh viên đại học không hơn.

Hơn nữa, ngay cả quảng cáo trên truyền hình cũng không nhất thiết phải có hiệu quả ngay lập tức, rất nhiều người đầu tư vào quảng cáo còn thua lỗ!

Bọn họ phải bỏ tiền ra!

Không ai biết quảng cáo trực tuyến có hữu ích hay không ...

Khi ăn bánh ai cũng thưởng thức và háo hức, muốn rút thẻ ngân hàng ra làm ngay.

Hơn nữa, cậu nói dự án đấu thầu tương lai của trường đại học?

Họ cảm thấy Trương Thắng đang vẽ bánh.

Năm ngàn còn không bằng tuyển hai người làm thuê, mỗi ngày chạy hàng ở các tòa nhà, lấy thông tin khách hàng, sau đó tự gọi điện thoại mời gặp hiệu quả còn nhanh hơn!

Nhưng... khi Trương Thắng nói ra chi tiết ngân sách, trong lòng bọn họ lại sinh ra ý nghĩ khác.

Vẽ một chiếc bánh rất ngọt ngào, trông rất ngon.

Quảng cáo?

Trường học cần hai vòng đấu thầu, sau khi đấu thầu còn phải phê duyệt thảo luận, từ ý nghĩa nào đó mà nói, những hạng mục nhà công vụ này còn phải thêm chút hậu thủ, mời người ăn cơm, dù vậy cũng chưa chắc có thể thắng được!

Tuy năm ngàn đồng không tính là nhiều nhưng tiền của ai cũng không phải là lá mít.

Trương Thắng có quan hệ cấp trường không?

Trong thời kỳ khủng hoảng tài chính này, khoản đầu tư bổ sung sẽ được thu hẹp lại nếu có thể...

Lộ mặt trong trường học tất nhiên có thể gấy ấn tượng với các nhà lãnh đạo trường học về nền tảng nhưng để thực sự xác định được thương hiệu, không phải chỉ có lộ mặt đơn giản như vậy...

"..."

"Tôi đã bỏ phiếu cho dự án này! Tiểu Trương, nếu cậu cần tôi giúp đỡ gì thì cứ hỏi, tôi vẫn có thể giải phóng một ít chỗ trống trong cửa hàng!"

Mấy người còn lại nhìn nhau rồi lần lượt đứng dậy.

Khoảng bảy giờ rưỡi tối, Trương Thắng nói xong toàn bộ kế hoạch.

"Vâng!"

Làm sao có thể!

Con người sẽ luôn luôn có một sự lợi dụng trong lòng, họ đến đây ngồi trò chuyện với bạn, nâng bạn lên cao, sau đó nhân cơ hội này để hỏi tin tức của khách hàng, việc này hoàn toàn miễn phí!

Tâm trạng của hắn rất bình tĩnh.

Trương Thắng mỉm cười nhìn các ông chủ lần lượt nói đủ loại lý do.

Phản ứng ở hiện trường cũng không tính là nhiệt tình. Ngược lại là một sự im lặng ngắn ngủi, cảm xúc mỗi người không giống nhau, dường như đều đang cân nhắc gì đó.

"Tôi phải về bàn bạc với vợ cái đã. Dù sao đây cũng là tiêu phí tiền bạc, trước đó cũng không có chuẩn bị..."

"Tiểu Trương, hoạt động của cậu quả thật rất khá, tính khả thi cũng rất cao nhưng "Đèn Hiểu Lượng" của chúng tôi không nhận nổi đơn hàng lớn như trường học, chúng ta nên quên đi..."

"Ừm, Tiểu Trương, tôi cũng giống như ông chủ của "Đèn Hiểu Lượng", lời cậu nói đại khái tôi đều hiểu nhưng tôi nói thật với cậu, thứ nhất là internet, những người lớn tuổi như chúng tôi đều không rành, cũng chưa có trường hợp thành công nào. Hoạt động của cậu hình như cũng không liên quan gì đến những thứ chúng tôi muốn bán. Còn có Lâm Hạ, người nước ngoài gì đó mà cậu nói, những thứ này... nói trắng ra chúng tôi cũng không hiểu là cái gì. Đương nhiên, tôi không nói cậu có ý vẽ bánh lớn, dự án vẫn rất tốt nhưng chúng tôi còn phải cân nhắc, tối nay chưa thể quyết định được ..."

"Tôi cũng đã bình chọn. Hoạt động này nghe có vẻ thú vị!"

Nhưng...

Sau khi ông chủ Vương Quốc Phú của "Điều hòa trung tâm Hải Lực" đưa ra quyết định, ông chủ Mạnh Thụ Vinh bên làm trần nhà tích hợp cũng gật đầu

Một lúc sau, Vương Quốc Phú của "Điều hòa trung tâm Hải Lực" ngẩng đầu lên, hơi ưỡn bụng như thể đang mang thai ba tháng, tỏ ra rất nghiêm túc.

Nhưng nếu bạn yêu cầu họ trả tiền, dù chỉ năm nghìn đồng thôi theo bản năng họ cũng sẽ cảm thấy hơi phản kháng.

Trương Thắng nhìn họ lần lượt đứng dậy, rồi nhìn họ lần lượt rời đi, trước khi rời đi, bọn họ rất nhã nhặn, nhiệt tình mời Trương Thắng đến cửa hàng của họ ngồi và hướng dẫn công việc trong cửa hàng.

Trương Thắng đáp lại từng người một và mỉm cười vô cùng lịch sự.

Sau khi mọi người đã rời đi...

"Mẹ nó, đám sói mắt trắng này, vừa nghe được có được lợi lộc thì cố ý đến đây, bây giờ ngược lại vừa nghe nói phải bỏ tiền ra thì chuồn nhanh còn hơn chuột!"

Sau khi Vương Quốc Phú thấy mọi người rời đi, biểu cảm đang cười trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, xoay về phía cửa mắng một trận.

"Cũng chỉ có chút tư duy này thôi..."

Ông chủ Mạnh Thụ Vinh bên tích hợp trần nhà lắc đầu, sau đó nhìn Trương Thắng:

"Tiểu Trương, cậu đừng để tâm, dự toán ngân sách hoạt động đã đủ chưa? Nếu không đủ, tôi và lão Vương lại bổ sung thêm một chút... Chuyện vài chục ngàn cũng không phải mấy chục, mấy triệu, chúng tôi rất ấn tượng với dự án của cậu!"

Trương Thắng nhìn Mạnh Thụ Vinh, rồi nhìn Vương Quốc Phú, vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Mười nghìn tệ thực ra là đủ rồi. Chỉ dựng sân khấu và quay vài video thôi thì tốn bao nhiêu tiền? Thật ra..."

"Thật ra thì sao?"

"Sau một tháng, nửa tháng, bọn họ sẽ hiểu không phải là bọn họ tài trợ cho tôi, mà là tôi đang giúp đỡ họ. Thật ra cũng không cần bọn họ bỏ ra năm nghìn đồng, tôi cũng đang sàng lọc đối tác, vậy thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận