Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 137. Đừng để cảm xúc ảnh hưởng

Chương 137: Đừng để cảm xúc ảnh hưởng

Sau khi làm ầm nửa ngày, Trần Mộng Đình và các giáo viên trong khâu tổ chức bị làm phiền đến không thể chịu được, cuối cùng trả lại cho bọn họ 25 nghìn tệ, lúc bọn họ rời khỏi học viện, mồm mép vẫn cứ tía lia, cho rằng học viện bày mưu bẫy bọn họ. Nhưng sau khi ra khỏi cổng học viện, ngồi lên xe, bọn hắn lập tức vui vẻ ra mặt, làm như muốn lấy rượu ra uống để chúc mừng ngay ấy...

Tuy event lần này gặp phải khó khắn trắc trở, tưởng chừng như chưa đạt tới trạng thái lý tưởng, nhưng hai ngày nay bọn họ vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý, cũng ký rất nhiều đơn hàng, ờm, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, 'Đèn Hiểu Lượng' đã ký được lượng đơn đèn bằng của hai tháng trước, lợi nhuận sớm đã hồi vốn và còn lãi thêm khoảng to, mà về sau vẫn còn được chú ý đến...

Tới tới đi đi, không nổi máu lừa sao được?...

"Sao mấy người đó có thể như vậy được chứ!"

"..."

"Mấy ngày nay, bọn hắn lãi nhiều tiền như vậy, giấy trắng mực đen đâu rồi, sao muốn trả là trả hả?"

"..."

Trong văn phòng Hội Học Sinh, ngực Trần Mộng Đình cứ chập chùng liên hồi.

Trong câu từ cũng không có ý trách móc, chỉ là nói mập mờ vài đề nghị, cảm thấy là trong đợt sự kiện này có quá ít yếu tố gọi là tuyên truyền 'Học sinh tốt nghiệp ưu tú của học viện' hoặc 'Hình tượng tốt đẹp của học viện', quá đề cao tính giải trí, thiếu sự sâu sắc, dường như các cấp trên khác của trường có sự bất mãn...

Ngày cuối cùng của tháng chín.

Cái bản mặt xấu xí của hai người đó cứ liên tục chê bai bỡn cợt sự kiện Hoa Khôi của trường bọn họ là rẻ tiền, thậm chí còn hót líu lo mãi rằng nhãn hàng bọn hắn tổn thất như nào, mỗi một câu đều tựa như cây kim đâm vào tim của Trần Mộng Đình, sau khi bọn hắn đi, lãnh đạo khâu tổ chức là Hứa Chung Quốc cũng hàn huyên đôi câu với Trần Mộng Đình.

"Ấy thế mà, lãnh đạo của học viện cũng vậy nữa, rõ ràng mới đầu còn khen ngợi, mà bây giờ lại có thái độ này..."

Trong văn phòng.

"Hơn nữa, chúng ta cũng là người bị hại của event này, xem như chúng ta bị ảnh hưởng thì cũng vẫn nhận được nhiều sự chú ý, nhìn trong post bảng xếp hạng, độ thu hút của chúng ta vẫn đang ở top 10, với lại Tống Vũ Phỉ của chúng ta còn nổi tiếng lên nữa, Thịnh Thế Entertainment đã gọi điện tới đàm phán hợp đồng với Tống Vũ Phỉ cơ mà!"

Từ hồi năm nhất, Trần Mộng Đình vừa cố gắng học tập vừa cẩn trọng làm việc vì Hội Học Sinh, chỉ đôi câu vài lời của thầy Hứa – Hứa Chung Quốc thôi đã làm trái tim cô đau nhói thêm lần nữa.

"..."

"..."

Chỉ nghĩ tới dáng vẻ kệch cỡm vừa nãy của Lý Hiểu Lượng và Lô Binh thôi thì cô cũng đã phẫn nộ rồi.

Hắn chỉ cười nhạt:

Trò hề ầm ĩ này kết thúc.

"Trên thế giới có rất nhiều chuyện đều khó có thể đi theo kế hoạch mà chúng ta đã đặt ra, tuy chúng ta vẽ kế hoạch rất tinh vi nhưng theo một góc nào đó thì cũng có tồn tại nguy cơ tương xứng, cái mâm càng lớn, càng có nhiều người tham gia thì biến số cũng nhiều lên... Rất là bình thường, theo cá nhân em thì em thấy event Hoa Khôi Giảng Đường đã rất tốt rồi!"

Đó là một cảm giác bị sốc, bị thất bại mà trước đó chưa từng có.

Trương Thắng vừa nhìn tin mới nhất trên mạng vừa nghe Trần Mộng Đình phát tiết.

"Trương Thắng, tôi hiểu rõ ý của cậu, ít ra thì event Hoa Khôi Giảng Đường còn đào ra cho chúng ta một Tống Vũ Phỉ..."

Trương Thắng buông sổ ghi chép xuống, nhẹ nhàng uống một tách trà, cảm nhận hương thơm tỏa ra từ nó rồi cười nhạt lên:

Thứ hai, qua event này chúng ta đã sàng lọc được một vài nhãn hàng, ta tạo sự chú ý để bọn hắn cũng kiếm một khoảng tiền lớn, lúc sóng gió thổi lên, thái độ giải quyết không giống nhau, 'Đèn Hiểu Lượng' và 'Cáp Vĩnh Thông' chỉ nghĩ muốn trả lại tiền, muốn chiếm lợi, còn 'Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực' với 'Trần nhà Âu Bang' thì gọi điện cho chúng ta trước, tất nhiên trong đó cũng có điểm bọn họ đầu tư ít mà hồi vốn nhiều, nhưng từ lời nói của họ có thể thấy họ đứng về phía chúng ta, à, còn có 'Nội thất nhà Tề', tóm lại là sau khi ta trưởng thành lên thì bọn họ cũng lớn dần theo, tương lai khi chúng ta lại cần ký hợp đồng thì họ sẽ là hậu thuẫn kiên cố, điều kiện bắt buộc là chúng ta phải có độ thu hút, có thể win – win!"

"Đàn chị à, thả lỏng thả lỏng, phải giữ vững tỉnh táo, giữ vững lý trí, tuyệt đối đừng để cảm xúc ảnh hưởng tới phán đoán của bên ta!"

"Thứ tư, đạo diễn Kha Triển Sí đã bất hạnh trở thành vật hi sinh giữa cuộc đấu tranh của tư bản với nhau, càng là chuyện tốt, ta đã gặp qua đạo diễn Kha, xem vẻ mặt và ngôn ngữ của anh ta thì cũng phân tích được vài thứ, có lẽ anh ta không hề tham gia vào chuyện lần này, đơn giản là bị bẫy, đại khái sẽ được thả nhưng bây giờ Tinh Quang Vị Lai bị đánh cho tự thân còn chẳng giữ được thì phỏng chừng khó mà giúp gì cho anh ta, khả năng cao sẽ giải trừ hợp đồng để phủi sạch quan hệ... Dù sao thì qua cơn dội của dư luận, trên người anh ta không có phân thì cũng thành có, đạo diễn mà, đổi mới là bình thường, anh ta có phải đạo diễn lớn gì đâu, bị tư bản vứt cũng thường tình..."

"Nhưng mà..."

"Không, không chỉ là Tống Vũ Phỉ, kỳ thật, những gì mà chúng ta nhận được còn nhiều hơn so với tưởng tượng của chị nữa!"

"Lúc anh ta đang nổi tiếng nhất thì chướng mắt chúng ta, nhưng khi anh ta sa sút thì chúng ta càng có thể giao lưu bình đẳng với nhau..."

"..."

"Trương Thắng, thật ra thì tôi rất tỉnh táo, nhưng mà đôi khi..."

"..."

"Thứ ba, còn một điểm, thật ra lần này thầy Hứa bên khâu tổ chức tìm chị không phải là trách gì chị, thầy đang ám chỉ hoạt động kế tiếp phải đặt trọng tâm vào bình chọn 'tốt nghiệp ưu tú'... Nghe giọng thâm sâu của thầy, chẳng những không thất vọng chúng ta mà còn rất mong đợi, bóng gió chúng ta mau hướng về chỗ đó mà làm, đàn chị phải nhớ kỹ, nghe lời của lãnh đạo thì nhất định phải phân tích lợi và hại, tìm ra ý chính..."

"..."

"Đàn chị, chuyện gì cũng có hai mặt hết, trừ việc thất bại mà ta thấy và cứ nghĩ đi nghĩ lại trong đầu ra thì chúng ta càng nên nhìn vào mặt tốt của nó..."

"Thứ nhất, qua sự kiện lần này, chúng ta kiếm được chút tiền, tuy nó không nhiều lắm nhưng chí ít là có lời.

"Còn có gì khác ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận