Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 159. Có nhiều khách hàng ngốc nghếch lắm tiền!

Chương 159: Có nhiều khách hàng ngốc nghếch lắm tiền!

Trương Thắng hơi nghiêng người về phía Mạnh Thụ Vinh, nheo mắt lại.

Giọng nói của hắn đầy sức mê hoặc lòng người.

Nhịp tim của Mạnh Thụ Vinh vô thức tăng nhanh.

Không biết sao nhiều hình ảnh tương lai hiện lên trong tâm trí anh ta!

Một lúc sau, anh ta mạnh mẽ gật đầu.

Nếu điều đó thực sự có thể xảy ra, bốn trăm nghìn!

Anh ta sẵn lòng!

Sau khi ký hiệp nghị xong, trong tiếng xì xào bàn tán, Tom đeo khẩu trang và ngồi lên chiếc Lincoln dài rời đi.

"Bước đầu tiên, chúng ta phải có trang web chính thức!"

Đây đã là lượng doanh thu của vài cửa hàng lớn.

Trương Thắng cũng không đi mà là tiếp tục trò chuyện với Mạnh Thụ Vinh trong phòng làm việc.

Nếu doanh thu trong tháng làm đến 400 nghìn, anh sẽ đưa 20% lợi nhuận cho Tập Đoàn NC, 300 – 400 nghìn thì lấy 10% phí vận chuyển, nhưng nếu lợi nhuận tháng thấp hơn 300 nghìn thì Tập Đoàn NC sẽ không lấy một đồng nào!

"Hậu kỳ còn phải nhờ anh phối hợp với câu chuyện của chúng ta..."

Dưới sự chứng kiến của luật sư, Mạnh Thụ Vinh ký kết một hiệp nghị.

"Nếu chúng ta là nhãn hiệu quốc tế hóa thì chắc chắn chúng ta phải có trang chủ của riêng, lấy hình tượng của nhãn hiệu, mô hình hàng mẫu, video về câu chuyện làm nội dung chính!"

Doanh thu tháng 400 nghìn.

Hiệp nghị rất đơn giản.

Cho đến khi các nhân viên an ninh biến mất, cả khu phố vẫn còn vang lên đủ loại âm thanh.

"Thứ hai, riêng anh cần có sự đề cao, ví dụ như là trang bị! Anh cần phải trang bị theo hướng quốc tế hóa, nhân viên của anh phải mặc đồng phục giống nhau, sau khi làm xong, nhớ kỹ là phải giúp khách hàng dọn dẹp sạch sẽ cho tốt, chẳng những trên trang chủ cần có mục feedback của khách hàng mà ở tiệm cũng phải lắp một hòm thư góp ý..."

Hết sức công bằng với Mạnh Thụ Vinh.

"Cách trang hoàng của cửa tiệm không có vấn đề gì, tương đối sạch sẽ, đó cũng là điểm mà em coi trọng anh, về mặt nhân viên cửa hàng thì chắc chắn phải có huấn luyện lễ nghĩ nhất định..."

"Giám đốc Mạnh, chúng ta không chỉ bán trần nhà, chúng ta còn làm nhãn hiệu, làm nên khái niệm, và cũng là kể các câu chuyện..."

"Phải đổi quảng cáo ở trên cửa đi, đổi thành loại đèn LED quảng cáo đắt nhất, phủ lên hình tượng của ngài Tom, bản vẽ hình mẫu em cũng đã chuẩn bị rồi!"

"..."

"Đừng lo không có tiền, yên tâm đi, có rất nhiều khách hàng ngốc nghếch lắm tiền!"

Nhưng anh vẫn nhạy cảm mà ý thức được đây là một cơ hội!

"Còn có cả phẩm chất 'Trần Nhà Tích Hợp Obon' của anh, hàng dỏm thì không được cho vào tiêu thụ, dù việc này đã viết trên hợp đồng nhưng em vẫn nên nói rõ hơn!"

Trương Thắng lộ một nụ cười nhạt, nhìn trong đại sảnh:

"Chúng ta phải khiến cho khách hàng cảm nhận được sự thoải mái dễ chịu..."

Trong cửa hàng.

Mạnh Thụ Vinh nhìn về cửa hàng thông qua cửa sổ văn phòng.

"Giám đốc Mạnh, không quan trọng quá trình, quan trọng là anh nhìn vào cửa hàng đi..."

"Giá cả, ta có thể cho càng cao hơn, nâng cao phục vụ và phẩm chất thì giá cả cũng phải đi lên, dù gì cũng là nhãn hàng cao cấp!"

Sau khi anh ghi chép lại tất cả điều mà Trương Thắng nói, chỉ cảm thấy cả người giác ngộ, dường như có một con đường to lớn khang trang đang trải dưới chân mình.

Lúc Trương Thắng nói xong đứng lên, anh như nghĩ tới gì đó, giật mình thật mạnh nhìn chằm chằm Trương Thắng nói:

"Tiểu Trương, em nói thật cho anh đi, có phải cái Tập Đoàn NC kia là em làm ra?"

"Nửa năm sau, cửa hàng này sẽ mở rộng hoặc là di dời, đồng thời cũng cần có một buổi triển lãm hoàn chỉnh..."

Cho dù lần này Trương Thắng nói rất nhiều thứ làm cho một người chỉ có trình độ học vấn tiểu học như anh hoa mắt chóng mặt.

Mạnh Thụ Vinh lắng nghe.

Dưới ánh đèn.

Hình như là do hiệu ứng đám đông từ buổi chiều, có vài khách hàng tiềm năng đều nghe tin mà đến.

Nhân viên trong cửa hàng sắp bận đến điên, liên tục bưng trà rót nước giới thiệu nhãn hiệu.

Sau khi có khách hiểu biết, họ vẫn chọn rời đi...

Còn có vài khách hàng thì gật đầu ký hợp đồng.

"Đây là hiệu ứng dư luận đơn giản... Giám đốc Mạnh, còn một việc mà anh nhất định phải làm!"

"Ồ?" – Mạnh Thụ Vinh thấy Trương Thắng quay đầu nhìn mình, mặt anh hơi mù mờ.

"Ngày mai anh nói cho khách hàng là anh bị công ty nước ngoài phạt tiền..."

"Phạt tiền?"

"Đúng, tổng công ty rất không hài lòng anh, cho rằng anh lật đổ nhãn hiệu của họ, muốn rút tiền kinh doanh của anh, nhưng anh nói hết lời, sau khi phạt tiền và ký hợp đồng cải cách chỉnh đốn, tổng công ty mới miễn cưỡng cho anh kỳ kiểm tra nửa năm, ngày mai đi nộp ý kiến lên, đồng thời anh mời thêm người đến, liên tục thăm hỏi khách hàng, chuyên nghiệp, nhớ cho kỹ, phải chuyên nghiệp lên!"

"..."

"Anh đừng nói thẳng là sản phẩm tăng giá, anh lấy cớ là bị phạt tiền, đào thải những sản phẩm giá rẻ và có lợi nhuận thấp trước, rồi sau đó bắt đầu kinh doanh các mặt hàng trung cấp, hàng cao cấp thì khoan hẵng lấy ra, nói là đang trong kỳ kiểm tra của tổng công ty nên không thể lấy hàng xa hoa nhất ra được, nếu khách hàng thật sự muốn, anh phải lộ ra vẻ rất bối rối, đợi khách hàng luôn miệng nói được thì anh mới âm thầm gọi điện lấy hàng cao cấp cho họ, ghi nhớ, qua trình không được quá dễ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận