Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 317. Không thể cứ ngu ngốc như vậy

Chương 317: Không thể cứ ngu ngốc như vậy

Đồng thời. . .

Còn có một tờ giấy lộ ra.

Trên tờ giấy viết vài chữ "rời khỏi nơi này, đừng trở lại".

Mạnh Thụ Vinh nhìn thấy một hàng chữ này trong lòng càng thấy phiền muộn.

Hứa Nghĩa rất thông minh.

Tựa hồ biết nếu đã thông đồng một lần thì sẽ như thế nào. . .

Mạnh Thụ Vinh có chút cảm thấy bế tắc.

Việc buôn bán, đầu tiên là da mặt phải dày, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó mà nói chính là có thể không cần tôn nghiêm.

Hắn đợi đến khi cửa hàng đối phương đóng cửa.

Đối diện với gương mặt tươi cười của hắn tất nhiên vẫn là lạnh lẽo và lời nói lạnh nhạt như cũ.

Hắn cũng phải quỳ.

Màn đêm buông xuống.

Chính là. . .

Nhưng lại nghĩ tới lời Trương Thắng nói.

Tuy rằng đối phương vẫn như cũ không có thái độ gì, nhưng thời điểm Mạnh Thụ Vinh rời đi cũng không nghe mấy lời nói lạnh nhạt, càng không có quang minh chính đại la mắng hay thậm chí muốn động thủ như Hứa Nghĩa.

Mạnh Thụ Vinh vừa quang minh chính đại vừa "lén lút" đi đến một cửa hàng khác trong Tập Thành Điếu.

Sau đó thở dài một hơi.

Nếu thật sự đến thời điểm hắn phải quỳ lạy. . .

Dưới màn đêm, Mạnh Thụ Vinh đi ra.

Hắn đã quen rồi.

Sau khi đi khỏi, hắn không cố ý làm bộ thất thểu tránh né đường phố náo nhiệt, nhưng bộ dáng lén lút của hắn vẫn bị một đỉnh môn đứng thứ ba để ý tới.

Để lại một con đường. . . Tựa hồ là một loại chuẩn tắc cơ bản ?

Hắn để cho Mạnh Thụ Vinh rời đi từ cửa sau.

Thẳng đến tận giữa trưa vẫn không có ai đến đây tán gẫu. . .

Sau đó. . .

Có đôi khi sau khi mất đi mới có thể cảm thấy được quý trọng.

Đợi đến sáng hôm sau. . .

Về phần con gái Lưu Oánh Oánh?

Sau khi quay trở lại cửa hàng, Mạnh Thụ Vinh nằm ở trên giường ngủ một đêm.

". . !"

"Lý Bân, Trương Thắng quả nhiên xem ông thành một công cụ kiếm tiền cho hắn mà, ông phải trả giá nhiều như vậy, nhưng kết quả thì sao? Trương Thắng không làm gì cũng có thể hái đào thơm. . !"

Tuy rằng có thể hỗ trợ được chút ít, đoạn thời gian trước năng lực nghiệp vụ quả thật không tồi, nhưng bắt đầu từ cuối tháng trước, thời điểm ký kết hợp đồng đã bắt đầu có chút mất hồn mất vía, hắn mắng cô vài câu nhưng cô vẫn như trước không có phản ứng gì.

Mạnh Thụ Vinh theo thói quen đi ra ngoài.

Sau khi Từ Lý Bân rời đi, sinh ý của cửa hàng Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên trong nháy mắt xuống dốc không phanh.

Lưu Khai Lập không nhận được nhiều sự tin tưởng từ các khách hàng... Danh tiếng của hắn đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi làn sóng trước đó, hơn nữa ông ta chỉ mới được thả ra khỏi nhà giam và dường như đang dần bị gạt ra ngoài lề xã hội.

Vợ hắn là Trần Ái Cúc chung quy cũng không giỏi đàm phán buôn bán, tuy rằng cũng có thể đàm phán ký kết một vài hợp đồng, nhưng chỉ có một mình cô thì thật sự không thể chống vững cả nhà.

Hắn nhìn cửa hàng cuối cùng hắn đi tới hôm qua, cũng không giống như bình thường có bạn hàng tới mua bán hay nói chuyện.

Chính là mục tiêu đến nói chuyện tiếp theo. . . .

Nhà này. . .

Sau khi quan sát, Mạnh Thụ Vinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Con người không thể cứ ngu ngốc như vậy, cậu mệt chết đi sống lại để giúp hắn kinh doanh, trang hoàng công ty cho hắn, cậu có nhận được một câu khen ngợi nào không? Làm tốt cũng không nhắc tới công lao của cậu, đều chỉ nói Trương Thắng anh minh chỉ đạo, làm không tốt thì lại là do lỗi của cậu. . !"

". . !"

"Lý Bân, làm chung với người như vậy, còn không bằng tự mình đi mở một công ty kinh doanh riêng! !"

". . !"

Lưu Khai Lập gọi điện cho Lý Bân.

Tận tình khuyên bảo nói rất nhiều chuyện này nọ.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Bân chỉ một mực im lặng nghe hắn nói, tựa hồ đang tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế Lưu Khai Lập theo bản năng cảm thấy Lý Bân hẳn là đang tự hỏi lý do hắn lại nói mấy chuyện này với cậu ta. . .

Hắn lập tức bắt đầu nhấn mạnh.

"Tôi cũng không phải là đang khinh thường Trương Thắng , chỉ là cảm thấy Trương Thắng này làm người không được tốt. . . Đối nhân xử thế không công bằng. . !"

"Dựa vào cái gì mà chúng ta cống hiến cho công ty mà phải chia cổ phần ba người? Ai ui, dựa vào cái gì mà cái người kia, hình như tên là Tề Hải Phong đúng không? Tề Hải Phong này dựa vào đâu mà cái gì cũng không làm lại được lấy cổ phần công ty? !"

"Bởi vì bỏ tiền trọ sao? Chuyện này đối với ngươi có công bằng không? !"

Lưu Khai Lập nói rất nhiều.

Sau khi nói xong. . .

Hắn rốt cục cũng nghe thấy đầu bên kia điện thoại đáp lại.

"Bác Lưu, tôi. . . sắp tới tôi sẽ đi qua bên đó, tôi có một số chuyện muốn nói với bác, có một số việc muốn tìm bác thương lượng một chút. . !"

"Được, được, tôi ở đây chờ, bao giờ thì cậu tới? !"

"Buổi tối khoảng mười giờ đi. !"

"Muộn như vậy sao? Mười giờ đến? !"

"Ân, có một số việc phải xử lý một chút. . !"

"Được được, tôi ở chỗ này chờ cậu! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận