Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 676. Kha Triển sí quỳ xuống

Có điều nội dung cốt truyện, cũng tệ đến mức dọa người.

Tốt lắm, cơ hồ không có bất kỳ nội dung cốt truyện gì, tất cả đối thoại hoặc là xé bức, hoặc là đang trên đường xé bức, sau đó không hiểu ra sao tự dưng lại hòa hảo, không hiểu ra sao tự dưng lại ưu thương, sau đó lại không hiểu ra sao tiếp tục xé bức, cãi lộn...

Ba người đàn bà biến thành cái chợ, nhìn một chút là thấy rõ ràng được tư bản nâng đỡ!

Đương nhiên...

Thù lao cũng cao đến dọa người.

Bộ điện ảnh này quay xong, nếu như phòng bán vé lấy được số liệu tương ứng, mười triệu chia ra, sự tình ván đã đóng thuyền.

Ban đêm.

Kha Triển Sí ở trong khách sạn lặp đi lặp lại suy nghĩ về "Thanh Đồng Thời Đại".

Mặt hắn không biết vì sao lại lộ ra một chút bộ dáng tươi cười lấy lòng.

Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại nói ra mấy câu nói này, phảng phất như người gọi điện thoại kia không phải là mình.

Trước khi gọi điện thoại, hắn thoả thuê mãn nguyện nghĩ đến đủ loại lời nói, nhưng mà sau khi nghe thấy thanh âm trong điện thoại, chút kiên cường, chút thoả thuê mãn nguyện ban nãy trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ.

"Kỳ thật bộ điện ảnh này rất tốt, nội dung cốt truyện tôi cực kỳ yêu thích, vậy thật vui khi..."

Hắn muốn đứng lên.

Lúc đầu muốn đứng dậy, trong nháy mắt Kha Triển Sí lại quỳ xuống...

Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một bộ phim vớ vẩn, càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên tiếp nhận bộ điện ảnh này...

Hắn cúp điện thoại xong, mờ mịt nhìn màn hình điện thoại di động.

Thế là hắn cầm điện thoại di động lên, sau đó quay số gọi cho lãnh đạo của "Tinh Quang Vị Lai" một cú điện thoại.

Quay xong bộ điện ảnh này, cái mác "Đạo diễn phim vớ vẩn" này đại khái sẽ dán chặt lấy hắn, làm không tốt thì đời này chỉ có thể tiếp nhận mấy bộ điện ảnh không tốt.

Lời nói cự tuyệt kiên định lúc đầu cuối cùng biến thành một câu:

Trôi qua một đêm, hắn luôn chìm trong miên man suy nghĩ, đợi đến ngày hôm sau, hắn chịu đựng con mắt mỏi mệt, đi về hướng hội trường "Liên hoan phim quốc tế Cannes" . ...

Cách điện thoại...

Tam đại liên hoan phim Châu Âu, mỗi một cái đều có điểm đặc biệt.

Có lẽ là muốn mười triệu kia, hoặc có lẽ là muốn tiến gần thêm một bước quyền lực trong "Tinh Quang Vị Lai"?

Hắn hận chết mình!

Phim phóng sự điện ảnh "Cán biển truyền kỳ" cùng là lục đại đạo diễn Hứa Trọng Kha của Trung Quốc.

Một bộ "Thất Nhật Sát" của Tất Phi Vũ, một bộ khác là "Sơn Thành" , cùng là lục đại đạo diễn của Trung Quốc Trịnh Thiếu Soái làm đạo diễn.

Sau nửa tháng ngây người tiếp xúc tại Cannes, Tất Phi Vũ cảm nhận được một loại cảm giác chênh lệch trước đó chưa từng có.

Năm nay Trung Quốc có ba bộ điện ảnh lọt vào danh sách rút gọn.

Chẳng những rất chân thành xem hết bộ điện ảnh "Sơn Thành" , hơn nữa còn hô hào rất nhiều khán giả cũng đến từ Trung Quốc xa xôi đến thưởng thức bộ phim này, tán dương đây là một bộ điện ảnh cực kỳ tinh xảo.

Nhưng "Liên hoan phim quốc tế Cannes" tuyệt đối là chiêu bài lớn nhất, liên hoan phim có thương nhân điện ảnh nhiều nhất.

Tất Phi Vũ lại đi thăm Hứa Trọng Kha.

Hai người hàn huyên hơn mười phút, hắn liền rót đầy chén trà cho Tất Phi Vũ, sau đó, Tất Phi Vũ cực kỳ mất mặt xám xịt đi ra.

Nhưng thái độ của đối phương đối với hắn lại rất lãnh đạm.

Hai bộ cạnh tranh chính.

Cho dù là số liệu doanh thu phòng bán vé toàn cầu của "Thất Nhật Sát" phá vỡ ba mươi lăm triệu đô la, Tất Phi Vũ vẫn cảm giác mình chỉ là một đạo diễn nhỏ bé.

Vài ngày trước, hắn đến thăm Trịnh Thiếu Soái, mặc dù cùng là lục đại đạo diễn, nhưng so với hắn lớn hơn mười tuổi...

Hắn rất nhiệt tình.

Mỗi bộ đều có sức hút riêng.

Nhưng...

Thời điểm Tất Phi Vũ đi vào "Liên hoan phim quốc tế Cannes" là thoả thuê mãn nguyện, khát vọng đạt được càng nhiều ánh sáng, càng nhiều tôn trọng lộ ra.

"Bọn hắn hình như xem thường chúng tôi..."

Thái độ đối phương ngược lại tốt hơn một chút, nhưng thời điểm nói chuyện phiếm, chủ đề của đối phương cho tới bây giờ cũng không nằm trên người hắn, phảng phất giống như một người qua đường có cũng được mà không có cũng không sao.

Hắn lần nữa đi ra từ chỗ Hứa Trọng Kha bên kia, trên mặt mang cảm giác mất mát trước đó chưa từng có.

Hắn vốn cho là mình lấy được một cái giải tưởng nhỏ tại Berlin thì dù địa vị coi như không thể theo chân bọn họ, vậy chí ít cũng có tư cách theo chân bọn họ nói chuyện phiếm.

Nhưng...

Thì ra trong mắt bọn họ hắn vẫn luôn là một tiểu đạo diễn không có danh tiếng gì, bị người khinh thường.

"Con người đều có ngạo mạn, đặc biệt là người đã từng thành công, loại ngạo mạn này sẽ không tự giác mà dung nhập bên trong thực chất..."

"Chỉ có khi thực sự trở thành đối thủ của bọn họ, đồng thời thắng bọn hắn một lần, cậu mới tìm được chút tôn trọng phải có!"

"Trước đó, không cần vì chuyện nhiệt tình nhưng nhận lại hững hờ mà suy nghĩ..."

"..."

Bên ngoài liên hoan phim Cannes rộn rộn ràng ràng.

Trương Thắng thấy được rất nhiều nhóm nữ minh tinh Trung Quốc đang làm điệu làm bộ...

Các cô ăn mặc cực kỳ bạo lộ, các cô cũng xem như bắt đầu thời thượng, cũng cực kỳ vũ mị, hưởng thụ lấy cảm giác muôn người chú ý dưới màn ảnh.

"Không vấn đề..."

"Có thể chứ! Nhưng mà trên thảm đỏ đều là tuấn nam tịnh nữ, nắm tay tôi không chắc sẽ có nhiều sự chú ý đâu nha..."

Trương Thắng cười lên:

Sau khi nói xong...

Hắn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.

Sau đó, hắn quay đầu, nhìn thấy Tống Vũ Phi đang mặc lễ phục đứng bên cạnh nghẹn đỏ mặt.

"Trương tổng... tôi..."

"Cô nói đi!"

"Tôi có thể khoác tay anh đi thảm đỏ không?"

Gió chiều thổi lất phất...

Mặt Tống Vũ Phi càng đỏ hơn.

Thời điểm nói xong câu đó, tựa hồ là đã lấy hết dũng khí.

Hắn vỗ vỗ bả vai Tất Phi Vũ, cười nói ra lời nói này.

Trương Thắng nhìn thoáng qua Tất Phi Vũ hai đầu lông mày mang theo một chút thất lạc.

Đây là một màn danh lợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận