Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 308. Lòng người hiểm ác

Bên ngoài, vợ đã cãi vả với người ta, âm thanh bén nhọn rất lớn.

Anh ta thật sự không có tâm tư uống trà.

"Nếu bây giờ anh ra ngoài sẽ chỉ làm mâu thuẫn trầm trọng thêm, chị dâu ở ngoài kia cãi như nào cũng được, anh mang tâm tình đi ra ngoài cùng cả dao gọt trái cây... từng nghĩ đến hậu quả chưa?"

Trương Thắng ngước lên nhìn Mạnh Thụ Vinh với giọng nghiêm túc, mang chút cảnh cáo.

"Nhưng, giám đốc Trương cậu không biết, những tên cùng ngành này quả thực là khinh người quá đáng, trận hỏa hoạn này..." – Giọng nói của Mạnh Thụ Vinh run rẩy, khí nén trong ngực làm sao cũng không tiết ra được.

Chỉ cảm thấy ngày càng ngột ngạt, thậm chí phổi cũng muốn nổ tung.

"Bọn họ là bọn họ, anh là anh... Anh có chứng cứ bọn họ phóng hỏa không?"

"..."

"Còn lại bao nhiêu tiền?"

"Người ở đây... đều dùng như vậy, hơn nữa chỉ cần quạt điện có thể dùng... ảnh hưởng không lớn..."

"Càng gặp chuyện lớn thì càng phải tỉnh táo, xúc động và tức giận chẳng giúp ích được gì."

"Bọn chúng đều nói quạt điện là hàng không có logo chứng nhận tự sản xuất đúng chứ?"

Sức lực cả người như bị rút sạch.

"Anh biết gì về họ?" – Trương Thắng nhìn Mạnh Thụ Vinh.

Mạnh Thụ Vinh thở ra một hơi thật sâu.

"Khoảng thời gian này đều dùng như vậy sao?" – Trương Thắng nhìn Mạnh Thụ Vinh: "Nếu đều dùng như vậy thì sao bọn chúng còn nói cho khách hàng là đồ không chính hiệu? Chẳng phải là tự lấy đá đập chân?"

Trương Thắng rót cho anh một chén trà:

Sau khi nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc, cuối cùng anh ta cũng ngồi xuống.

"Tôi... không còn nữa."

Sao anh ta có thể hiểu rõ đám trần nhà tích hợp khác?

"Cậu nói, bây giờ tôi nên xử lý như thế nào?" – Mạnh Thụ Vinh nhấp một ngụm trà, cúi đầu.

Vài tiệm là vừa khai trương, vài tiệm đã khai trương thật lâu, nhưng bởi vì gần đây cửa hàng bề bộn nhiều việc, kinh doanh cũng tốt, không có tâm tư đâu đi tìm hiểu người khác.

"..." – Mạnh Thụ Vinh im lặng.

Mạnh Thụ Vinh tiếp tục im lặng.

Mà anh ta...

"Bị đốt hết..." – Mạnh Thụ Vinh cúi đầu xuống, giọng run rẩy.

Một lần này khắc cốt minh tâm.

"Trả như thế nào đây, tổn thất của tôi chính là... toàn bộ hàng của họ đều làm xong rồi!" – Mạnh Thụ Vinh lo lắng.

"Đi ra ngoài, giải thích tốt với khách hàng, cố gắng lấy lòng tin của những người này, nếu thật sự muốn trả tiền thì cứ trả, không cần phải do dự, còn về chuyện quạt điện..."

"Nếu họ muốn trả hàng thì trả đi... được phép trả hàng không lý do sau 7 ngày mua, đây là quy định anh đặt ra trong tiệm... khó đến mức nào anh cũng phải kiên trì..." – Trương Thắng mỉm cười nhìn Mạnh Thụ Vinh.

"Phải."

"Chúng ta cũng có lừa khách hàng đâu, trong hợp đồng anh viết rõ là cửa hiệu này mà?"

"Nói như nào?"

"Hàng đâu?"

Anh cảm nhận được lòng người hiểm ác, cũng cảm nhận được thương trường như chiến trường.

"Giám đốc Mạnh, anh đã bình tĩnh lại chưa?"

"Tôi phải làm sao?"

Anh ta cảm thấy mọi thứ đều là một cái bẫy.

Mạnh Thụ Vinh cắn răng.

"Mấy triệu đều bị lỗ vào, anh còn sợ gì vài chục nghìn tiền đặt cọc? Những người cùng ngành này đến tìm anh là bởi vì chắc chắn anh không trả tiền, nếu không trả thì bọn chúng sẽ có càng nhiều lời văn..." – Trương Thắng nhìn Mạnh Thụ Vinh.

Rơi vào bẫy.

"Vậy không có vấn đề lớn gì, anh chắc chắn quạt điện không có vấn đề, tất nhiên bên công thương thì hơi phiền chút, nhưng cũng không thể không xử lý, tóm lại nếu khách hàng chịu tin anh, cảm giác cần phải đổi thì anh cứ cho họ đổi, quạt điện cũng thế..."

"Còn gì nữa không?"

"Ừm, còn có suy nghĩ của cá nhân anh, anh đối với những khách hàng tin tưởng mình, nếu có thì có thể phục vụ họ những tài sản tăng giá trị khác, ví dụ như là tặng thêm vài lần rửa sạch, đưa tặng đồ điện các thứ, nhưng đừng hạ giá trần nhà tích hợp, chắc chắn về phẩm chất của miếng đệm mình, cho dù nói thế nào anh cũng phải chắc chắn chất liệu miếng đệm không có vấn đề... Vốn dĩ là không có vấn đề, trần nhà tích hợp của anh chỉ là bị đốt biến dạng chứ không phải là bén lửa..."

"Giám đốc Trương, cứ ăn lỗ như vậy sao?" – Mạnh Thụ Vinh nghiến răng nghiến lợi.

"Ổn định tình hình trước, đừng để sự việc tồi tệ hơn! Chúng ta cần chút thời gian..."

"Được! Tôi nghe cậu!" – Mạnh Thụ Vinh gật đầu.

Uống thêm một hớp nước rồi đi ra ngoài.

Trương Thắng ngồi trên ghế, vừa nhấm nháp trà vừa cầm điều khiển từ xa lên xem tin tức.

Vụ hỏa hoạn này cũng được báo cáo trên bản tin buổi tối.

Nữ cảnh sát tóc ngắn xinh đẹp kia đứng trước ống kính, nhìn vào báo cáo sơ bộ và xác định nguyên nhân vụ cháy là do một chiếc xe điện của nhãn hiệu nào đó bị cháy.

Sau khi Trương Thắng cẩn thận nhìn chằm chằm vào chiếc xe điện kia, hắn lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Nhiếp Tiểu Bình.

Sự việc này...

Gần như là một đòn chí mạng đối với Mạnh Thụ Vinh.

Nhưng đối với bình điện Bác Thế và xe điện Hồng Uy thì...

Trương Thắng nheo mắt lại, ý thức được gì đó.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận