Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 420. Trao giải cho một con chó

". . !"

Trương Thắng nghe vậy liền im lặng một lúc rồi cười trả lời:

"Anh nói với họ rằng có thể hợp tác, nhưng chúng ta chỉ hợp tác từng dự án. Còn về việc liên kết và trở thành công ty trực thuộc của công ty bọn họ, thì bọn họ không đủ khả năng mua được toàn bộ cổ phần của chúng ta đâu... !"

"Hả?!"

"Tào Lệ, hãy nhớ rằng chúng ta phải là một nền tảng độc lập và không được trở thành công ty con phụ thuộc vào bất kỳ công ty nào, nếu không, chúng ta sẽ mất giá trị!!"

"Tài khoản của chúng tôi làm sao có thể trở thành một nền tảng riêng được?!"

"Bây giờ thì nó đúng là chỉ là một tài khoản, nhưng đợi đến khi nhóm bình luận của chúng tôi phát triển và thời cơ chín muồi, ai nói chúng ta chỉ là một tài khoản?!"

". . !"

Chủ đề này đã trở thành một chủ đề nóng.

Sau khi nhấc máy, anh phát hiện là Cao Tung của Khốc Miêu Bình Đài gọi tới.

Sau đó anh thấy có vẻ như đề tài về "Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California" đang được bàn luận rất nhiều trên weibo.

Điện thoại lại reo lên.

Sợi dây trong đầu anh đã ngày càng rõ ràng hơn.

Thái độ đối phương có vẻ như đã thân thiện hơn rất nhiều, từ từ trao đổi với anh về việc hợp tác giữa hai bên.

Trương Thắng nói xong, đầu bên kia điện thoại như rơi vào trầm tư.

Anh nghe điện thoại.

Mở Weibo lên.

Anh cúp máy.

Lúc này...

"Xin lỗi anh Cao, tôi không có ý định hợp tác nữa... !"

"Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế đã được trao cho một chú chó!!"

Brazil.

Đầu bên kia điện thoại...

Nhưng Trương Thắng lại nở nụ cười.

Avery Tashi có thể coi như một biểu tượng đại diện cho uy quyền và nghệ thuật trong giới điện ảnh quốc tế...

Nhưng những đạo diễn trẻ lọt vào danh sách đề cử vẫn còn ngồi ở hàng ghế đầu và không có ý định sẽ rời đi sớm.

Tom đi theo Avery Tashi.

Bên trong hiện trường.

Sau đó...

Lễ trao giải kết thúc.

Trên sân khấu.

Anh đã trao giải "Bộ phim hay nhất" vốn dĩ phải được trao cho "Mùa Hè Năm Ấy" cho "Chú chó bên kia ngọn núi"!

Đến lượt anh ta lên sân khấu!

Khán giả lần lượt rời đi.

Một đám đông khổng lồ vây quanh bọn họ, đồng thời có vô số người chụp ảnh với anh.

Anh ta nở nụ cười trên môi, mặc một bộ quần áo đắt tiền và thắt lưng thẳng tắp.

Khi nhìn thấy Avery Tashi đột ngột thay đổi giải thưởng, anh chợt nảy ra một ý tưởng.

Họ xếp hàng chờ đến lượt để chụp ảnh cùng với vị giám khảo Avery Tashi.

Đây là niềm tin mà một nhà làm phim nên có!

Avery Tashi giống như một chiến binh, đối mặt với những giám khảo công chúng và áp lực từ ban tổ chức, nhưng ông vẫn kiên quyết đứng trên sân khấu và kiên định với sự lựa chọn và đánh giá của mình!

Trước đây họ chỉ nghĩ rằng đây là một vị giám khảo nổi tiếng nên muốn nịnh nọt một chút, nghĩ đến Liên hoan phim quốc tế Berlin sắp diễn ra vào tháng hai năm nay, họ muốn xem thử liệu bộ phim của họ có lọt vào danh sách đề cử cho năm nay hay không, nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Avery Tashi đã khiến họ thực sự ngưỡng mộ.

Tình huống của "Mùa Hè Năm Ấy" dường như càng trở nên xấu hổ.

Một lần nữa, giải thưởng trên màn ảnh lại được hiện lên, nhưng bên ngoài màn ảnh, nó lại thuộc về "Chú chó bên kia ngọn núi"...

Dưới sân khấu.

Đám đông reo hò vang dội.

Ngày càng có nhiều đạo diễn đứng lên vẫy tay, từ xa cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của họ!

Avery Tashi chạy đến ôm anh và giơ ngón tay cái lên.

Mọi thứ dường như đang nói với anh rằng anh đã làm đúng, và anh là một vị giám khảo rất uy tín và công bằng.

Trong vô số ánh đèn sân khấu chiếu sáng.

Lúc này hình ảnh của Tom dường như vô cùng lịch lãm và quý phái!

Nhưng Lacey lại lao tới, thậm chí còn chặn trước mặt anh ta.

Anh vô thức cau mày, như thể không nhận ra Lacey, tiếp tục đi theo Avery Tashi.

Giọng nói rất gay gắt. Anh quay đầu lại và nhìn thấy Lacey bước tới trong bộ đồ vest.

"David, anh không thể làm như vậy!!"

Anh đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất chói tai.

Ngay khi anh chuẩn bị lên xe với Avery Tashi...

Rồi anh lại nhìn về phía xa.

Bố mẹ ở đằng xa hào hứng vẫy tay tự hào về anh, người dân trong khu ổ chuột lần lượt reo hò!

Những điều này tiếp thêm sức mạnh cho anh ấy!

Trong cơn say chiến thắng này...

Anh dường như đánh mất chính mình.

Sau khi chụp ảnh nhóm, anh đi theo Avery Tashi rời khỏi bữa tiệc, trên bầu trời lúc này đã đầy sao sáng.

Avery Tashi mỉm cười mời anh uống một ly rượu vang đỏ trong khách sạn bên bờ biển, anh rất phấn khích và cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh vốn có của một quý ông.

Cuối cùng...

Anh gật đầu.

Avery Tashi có thể làm được, tất nhiên anh cũng có thể làm được.

Đôi mắt theo bản năng dường như đang so sánh...

Với sự hối hả và phấn khích, khóe mắt anh liếc nhìn Avery Tashi.

Giống như những đồng chí thân thiết!

Anh sát cánh cùng Avery Tashi.

Một cách mơ hồ, anh có cảm giác giống như mình đang đứng ở một vị trí từ trên cao nhìn xuống, nhìn các đạo diễn đứng ở phía dưới, đứng ở vị trí dẫn đầu trong ngành nghệ thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận