Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 189. Đỗ Huy

Chương 189: Đỗ Huy

"Anh không hề. Anh nhắc lại một lần nữa, anh không hề nói bất cứ lời nào, anh cũng không biết bất cứ chuyện gì!"

Sau khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Nghị, vẻ mặt của Hứa Lâm Lâm lại càng lúc càng trở nên nghiêm túc.

Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch này, đọc kỹ càng từng chữ từng dòng trong bản kế hoạch.

Cảm giác hết hồn hết vía càng lúc càng mãnh liệt!

Bản kế hoạch này vốn là thứ mà cô muốn viết ra!

Cô ấy nhắm mắt lại.

Sau đó cô dần dần lấy lại được bình tĩnh.

Sau khi tốt nghiệp trung học một cách khó khăn thì cũng không đi học nữa, mà học theo những gã giang hồ trong phim ảnh mà đi lăn lộn ngoài xã hội.

Sau đó, anh ấy học chơi đàn guitar...

Trước kia, khi còn đi học vẫn được xem như một 'học sinh cá biệt'.

Nói chung là tất cả họ hàng thân thích và bạn bè đồng lứa đều cảm thấy như vậy.

"Ok!"

Nhưng không sao cả, sau khi khóc lóc đau khổ, anh ta đem lòng yêu âm nhạc, cũng có giấc mộng của đời mình.

"Em có thể gặp người học sinh này của anh hay không?"

Nhưng thật đáng tiếc, chung quy lại là cô gái kia không yêu thích anh ta. Đường đường là một sinh viên đại học có xuất thân từ gia đình tốt, rất không có khả năng sống cùng một chỗ với một gã uốn tóc, trên người không có một xu dính túi, lại sinh hoạt với một lối sống du thủ du thực...

AK tên thật là Đỗ Huy.

"Để ngày mai anh hẹn gặp cậu ta!"

Nếu như không phải là một buổi tối nào đó, nhìn thấy một cô gái tóc dài đeo đàn guitar trên lưng, cùng với bị một khúc hát thu hút sâu đậm... vậy đại khái sẽ trở thành một tên côn đồ dưới tầng chót của xã hội, không học vấn không nghề nghiệp, sau đó lại vào một ngày nào đó sẽ phạm phải sai lầm rồi cho chân vào tù, đi vài năm rồi lại trở về thôn quê, bị người ta chỉ trỏ ở phía sau lưng.

Anh ta thoát ly khỏi Huy Châu, chạy tới Yến Kinh, lại bắt đầu phiêu bạt, đi theo bước chân của các vị đàn anh đi trước, đến quán bar, chân cầu vượt, bên đường lớn... vừa đàn guitar vừa hát, giống như một tên ngốc.

Hút thuốc, đánh nhau, yêu đương, chửi thề, để tóc dài...

"Có lẽ, hôm nay là ngày mà ta có cuộc sống mới!!"

Thân phận hai người chênh lệch phải nói là vô cùng lớn lao.

Không thể không nói, đôi khi chỉ một từ 'Ước mơ' cũng có thể thay đổi được một người.

Chỗ nào cũng là giấy lộn bị vo viên thành một cục, trên mỗi tờ giấy đều viết đầy những dòng ca từ lít nha lít nhít.

Trong năm năm phiêu bạt này, có đôi khi anh ta cảm thấy mình chính là một kẻ lang thang bên đường, chẳng bao giờ soi gương, thậm chí đầu bù tóc rối cũng là rất bình thường.

Anh ta mở cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm đang tĩnh lặng trong màn đêm, nghĩ đến số tiền đặt cọc năm ngàn đồng trong thẻ ngân hàng, anh ta thở ra một hơi thật dài, cảm xúc lại tiếp tục dâng trào, thậm chí muốn rống lên một tiếng thật to.

Đỗ Huy khoác lên mình một bộ âu phục, rồi đứng trước gương sửa sang lại mái tóc bờm xờm.

Anh ta sửa sang lại trang phục, sau đó đeo guitar lên lưng rồi đi ra khỏi phòng trọ.

Bên trong phòng trọ đơn sơ, có một mùi vị mốc meo tỏa ra.

Ngồi nửa tiếng trên tàu điện ngầm, anh lại đứng chờ đợi trước cổng Yến Thạch Hóa.

Anh ta cũng không nói lời nào, cũng không chào hỏi với bất cứ người nào, vẫn quái gở giống như trước kia.

Hàng xóm nhìn thấy anh ta đều tỏ ra khiếp sợ, giống như lại một lần nữa biết được con người của anh ta.

Anh ta phát hiện, ở trong gương thì mình trở nên rất xa lạ.

Cuối cùng thì bóng đêm phía trước bình mình cũng đã kết thúc.

Anh ta dường như gặp được 'Bá Nhạc' của đời mình.

Ánh nắng buổi sớm mai xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Trên mặt bàn...

Sau khi viết xong...

Tên bài hát là 'Dưới cơn mưa'.

Hôm qua, hắn thức trắng đêm, lôi những dòng cảm xúc hưng phấn của mình ra để viết ra một ca khúc mới, sau khi viết xong, tiện tay đặt tên cho ca khúc này.

Bảy giờ.

Anh ta nhìn thấy người thanh niên kia chậm rãi bước ra từ bên trong Yến Thạch Hóa.

Người thanh niên kia đánh giá anh ta từ đầu đến chân rồi nói: "Ừm, tinh thần thật phấn khởi!"

"Ông chủ, chúng ta đi đâu?"

"Quán cà phê!"

"Được!"

Anh ta biết người thanh niên này tên là Trương Thắng.

Là sinh viên năm nhất của Yến Thạch Hóa.

Khi vừa mới biết thân phận của Trương Thắng, anh ta hết sức khiếp sợ.

Anh ta đã gặp không ít người, rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ.

Nhưng một người giống như Trương Thắng thì dường như anh ta chưa từng gặp được.

Hắn ta còn quá trẻ, nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm sâu, đặc biệt là cảm giác khi hắn ta cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ cảm giác được một thứ gì đó bao phủ toàn thân, để cho trên người của bạn không tồn tại bất kỳ bí mật gì.

Hắn ta cũng không nói nhiều, nói rất ngắn gọn, nhưng vĩnh viễn là tràn ngập khí thế của một người ở trên cao, phảng phất nắm được tất cả ở trong tay, Đỗ Huy bất giác mà đi theo phía sau hắn.

"Viết ca khúc mới xong chưa?"

"Viết xong rồi!"

"Tên là gì?"

"Dưới cơn mưa!"

"Hay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận