Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 209. Kiên nhẫn thêm chút

Chương 209: Kiên nhẫn thêm chút

Từ Thắng Nam nhìn Trương Thắng, cuối cùng vẫn gật đầu với Đỗ Huy.

Thời gian trôi qua từng giờ.

Đỗ Huy lần lượt thu âm cùng một bài hát.

Trạng thái ngày càng kém, thậm chí còn bắt đầu trật nhịp...

Nhưng Trương Thắng giống như là người máy vậy, liên tục kêu Đỗ Huy thu âm lại, dù thu kém cũng tiếp tục thu.

Thầy chỉ đạo râu dài lén lút kéo Từ Thắng Nam qua một bên:

"Chị Thắng Nam, đây không phải là đến kiếm chuyện à? Trạng thái của ca sĩ càng thu âm càng kém, nghi ngờ bản thân, dưới tình huống mỏi mệt như vậy thì cảm xúc sẽ bị đè nén đến khùng đó!"

Đỗ Huy cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt mà đi vào phòng thu âm lần nữa.

"Trạng thái của một người là có chỉ số max, sau khi đạt max thì chỉ có đi xuống, người ngoài như cậu đừng ở đây chỉ bậy nữa, làm chậm thời gian của chúng tôi!"

Thầy chỉ đạo râu dài vội vã, vô thức ngăn Đỗ Huy lại.

"Điên rồi à, đây là phí tiền và phí thời gian! Mấy bản thu âm lại có bản nào tốt hơn vừa nãy đâu?"

"Lại thu thêm lần nữa!"

Từ Thắng Nam vỗ vai anh ta, mắt lóe lên tia sáng kỳ dị:

Sau khi Từ Thắng Nam nghe vậy, nhìn thoáng qua Trương Thắng và Đỗ Huy trong phòng thu âm.

Thầy chỉ đạo râu dài dường như tức giận, anh ta nhìn trạng thái Đỗ Huy ngày càng kém đi, tức đến mức suýt nữa vỗ bàn.

"Cũng đủ rồi đó, trước khi cậu đến thì ca sĩ đã thu âm một bài hát hơn hai mươi lần, nếu lại thu nữa thì ca sĩ sắp điên rồi! Làm gì có cách thu âm nào như vậy!"

Thu âm hai mươi lần, cảm xúc của Đỗ Huy hơi sụp đổ, lại từ phòng thu âm đi ra, dường như cả người đã không còn cảm giác với 'hát' nữa, toàn thân chết lặng.

Trong mắt cậu ấy đầy tơ máu, bờ môi bị cắn đến hơi đỏ, sau đó lại đeo tai nghe lên đi tới trước micro.

"..."

"Thu lại thêm lần nữa!"

Thầy Hồ kia nhìn Từ Thắng Nam, lại nhìn Trương Thắng cùng với Đỗ Huy trong phòng thu âm.

Nhưng...

"Thầy Hồ, để cậu ta thử đi, chúng ta kiên nhẫn thêm chút."

Trương Thắng không kêu cậu ta lại đi vào thu âm nữa mà là yên lặng chờ đợi nhìn.

Cậu ta không lên tiếng, cúi đầu, ai cũng biết cậu ta đang trong một cảm xúc cực kỳ thống khổ, thậm chí tuyệt vọng.

Sau đó, Đỗ Huy đang cúi đầu lại ngẩng đầu lên, dường như thân thể cậu ấy còn run lên, cổ họng phát ra âm thanh rất khô khan.

Anh ta nhìn Đỗ Huy lại đi ra từ phòng thu âm.

Anh ta hận không thể đi vào lôi cậu ra ngay lập tức.

Mặt anh ta nghẹn đến đỏ rực, không biết là bị tức hay là bị tình cảnh đè nén, anh ta thở ra một hơi dài, cuối cùng gật đầu.

Anh ta cảm thấy Trương Thắng là một kẻ tay ngang, trong mắt người chỉ đạo chuyên nghiệp thì hành vi của Trương Thắng đã không phải là kiếm chuyện gây sự nữa, thậm chí anh ta còn hoài nghi có phải Trương Thắng có thù gì với Đỗ Huy, cố gắng gây phiền phức cho cậu ta.

Hồ Tông Hiến nhìn Trương Thắng, nếu như không phải là do vẫn chưa thể dò rõ thân phận của Trương Thắng thì anh ta sớm đã đạp Trương Thắng ra ngoài rồi.

Dưới trạng thái như vậy, không ai sẽ thu âm bài hát tốt được, cho đến nay anh ta chưa bao giờ gặp qua người nào thu âm như vậy cả...

Đỗ Huy ngồi ở ghế bên cạnh, mặt mày đã trắng bệch đến không còn chút máu nào, cậu ta thở hổn hển trên ghế...

Cậu ta vác đàn ghi – ta từng bước đi vào phòng thu âm lần nữa, có vẻ thân thể cậu rất mệt, mỗi bước đi đều mang một áp lực cực lớn!

Năng lượng cả người cậu đã bị tiêu hao.

Thầy chỉ đạo Hồ Tông Hiến nhìn bóng lưng Đỗ Huy...

Mấy công nhân bên cạnh cũng không nhìn được, muốn đưa bình nước khoáng cho Đỗ Huy nhưng bị Trương Thắng từ chối.

Hồi lâu sau, Trương Thắng đến bên tai Đỗ Huy nhỏ giọng nói một câu.

Từ Thắng Nam vẫn luôn nhìn Trương Thắng.

Thời gian trôi qua từng chút.

Mang cái tâm tình bất mãn ấy, anh ta đeo tai nghe lên.

Đỗ Huy lại hát lên bài hát kia.

Chờ đã!

Hương vị hơi sai!

Sắc mặt Hồ Tông Hiến hơi thay đổi.

Anh ta nghe được cổ họng của Đỗ Huy cực kỳ khô khốc nhưng lại có một cỗ lực lượng thần kỳ đâm thủng mọi thứ xung quanh.

Cũng ca từ đó, cũng làn điệu đó.

Nhưng...

Anh ta bắt đầu nghe một cách nghiêm túc.

Từ Thắng Nam sửng sốt, có vẻ nhận định của cô về khả năng của Đỗ Huy vừa rồi là sai.

Hương vị thay đổi!

Cảm xúc cũng thay đổi!

Cùng một giai điệu, cùng một giọng ca nhưng lại có cảm giác đập vào một hình ảnh.

Trong hình ảnh ấy...

Dường như đang có một trận mưa lớn...

Giữa cơn mưa to, một hình bóng như sụp đổ đang điên cuồng hát...

Tuyệt vọng!

Tuyệt vọng ở mức độ sâu nhưng lại mang một cảm giác cố chấp bướng bỉnh.

Cảm xúc của cô đang bị cảm xúc của bài hát này giao hòa dẫn dắt.

Cảm giác hình ảnh ngày càng mãnh liệt!

Cô thấy được trong cơn mưa sấm chớp ấy, một người phàm không chịu khuất phục cứ liên tục gục ngã rồi lại liên tục đứng lên.

Cô thấy được sau cơn mưa, khung cảnh khắp nơi hoang tàn, nhưng có một bóng người vẫn đứng đấy từ đầu đến cuối, buông tiếng cười thật to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận