Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1192: Nghĩ quá rồi

"Nghỉ ngơi?" – Chương Tiểu Cường sửng sốt một lúc, sau đó bất giác đứng dậy và nhìn chằm chằm Trịnh Hoa Đằng.

"Nghỉ ngơi chỉ là nghĩa đen. Trong lúc nghỉ ngơi, anh vẫn có thể đưa ra một số ý tưởng mang tính xây dựng cho 'Weiliao', 'Công ty KHKT Đằng Kỹ' cũng sẽ trả lương cho anh, đồng thời tất cả thành tích và tiền thưởng của 'Weiliao' anh cũng có phần... Sau khi điều chỉnh trạng thái, có đủ năng lượng, anh vẫn có thể quay lại và kiểm soát toàn bộ tình hình..." – Trịnh Hoa Đằng bình thản nói.

"..." Chương Tiểu Cường không nói nên lời.

Chỉ trầm tư thật lâu.

Ước chừng 10 phút sau, Chương Tiểu Cường lần nữa ngẩng đầu lên:

"Chủ tịch Trịnh, ngài nuôi tôi, đề phòng tôi, sau đó chuyển giao quyền lực, tôi hiểu được, là ý này đúng không?"

Trịnh Hoa Đằng nghe vậy cau mày, nhưng sau đó lại dịu giọng nói:

"Anh suy nghĩ quá rồi, tôi đã nói, sau khi nghỉ ngơi, anh vẫn có thể quay lại kiểm soát tình hình chung..."

"Xin lỗi, chủ tịch Trịnh, có lẽ tôi hơi nhạy cảm, nhưng vào thời điểm quan trọng này, tôi cảm thấy mình không thể rời khỏi tiền tuyến, nếu không, Trương Thắng nhất định sẽ lợi dụng tình thế phát động tổng công kích..."

"Nhất định, anh cũng nên biết sự khó xử của tôi..."

Văn phòng tạm thời im lặng.

"Tôi nhất định phải nghỉ ngơi ư?"

Sau khi Trịnh Hoa Đằng thấy vẻ mặt của Chương Tiểu Cường thì liền ngừng nói.

"Ồ..." – Chương Tiểu Cường gật đầu, sự lo lắng trong lòng dần thả lỏng.

"Tôi muốn biết nghỉ ngơi là bao lâu? Tôi muốn biết một khoảng thời gian xác định..."

"Vậy đội của tôi thì sao?"

Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"..."

"Tôi nói, tôi tin anh, tôi cũng nói, cho dù anh đang nghỉ ngơi thì vẫn có quyền đưa ra đề nghị..."

"Chủ tịch, vụ va chạm xe giữa tôi và Trương Thắng hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên..."

Mặt Chương Tiểu Cường hơi tái nhợt, sau đó xám xịt, một lúc lâu, ánh mắt phức tạp nhìn Trịnh Hoa Đằng:

"Hôm nay xe anh tông va chạm với xe Trương Thắng à?" – Trịnh Hoa Đằng tỏ ra ngạc nhiên, như thể không biết gì cả.

"Cũng nghỉ ngơi hết, nhưng thời gian của họ ngắn hơn, nhiều nhất là nghỉ 2 – 3 ngày."

Nhưng khi rời khỏi văn phòng, anh chợt giật nảy, nhanh chóng quay lại vội giải thích:

Lập tức thở dài sâu xa, sau đó rời khỏi văn phòng.

"..."

Người bình thường không hiểu nghệ thuật hí kịch.

"Đừng vội."

Trương Thắng làm như thế cũng rất hợp tâm ý anh.

"Ý tôi là, nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà khiến hội đồng quản trị nghi ngờ tôi thì tôi nghĩ mình có thể giải thích được... có lẽ đây chỉ là ngẫu nhiên, nhưng cũng có lẽ là sự ly gián vụng về..."

"Rất nhiều doanh nhân ở Hàng Châu nhờ tôi lập kế hoạch gặp cậu, nói cậu là tân tinh của người dân Chiết Giang chúng tôi, lần này, làm xí nghiệp chúng ta hùng mạnh hơn, giương ra khí khái và sắc bén của tỉnh Chiết Giang..."

Đôi mắt nheo nheo của Mã Vân Hoa cuối cùng cũng trở lại bình thường. Nhìn các món ăn trên bàn, Mã Vân Hoa cười nói:

Khúc hí kết thúc.

"Tôi không vội, tôi chỉ đang giải thích thôi... Hơn nữa, công ty của Trương Thắng mới bao lớn, chẳng lẽ tôi không hiểu rõ tình hình sao..."

Nhưng...

Mã Vân Hoa lại thực sự hiểu.

Cha anh ta là chủ tịch Hiệp hội Nghệ thuật dân gian Hàng Châu, anh đã tiếp xúc với nó từ khi còn nhỏ và biết một số thứ. Khả năng nghệ thuật của anh đương nhiên mạnh hơn nhiều so với những doanh nhân bình thường có mùi tiền.

Nhìn bộ dáng của Trịnh Hoa Đằng, cuối cùng Chương Tiểu Cường cũng dồn lại đống lời muốn nói xuống.

Mã Vân Hoa nheo mắt, nhịp ngón tay lên bàn, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu thơ, đắm chìm trong đó và vô cùng hưởng thụ.

Phòng riêng của nhà hàng 'Bàn Tiểu An' tràn ngập âm thanh của từ vở hí yêu thích của Mã Vân Hoa.

Sau khi Chương Tiểu Cường đi, đôi mắt bình tĩnh của Trịnh Hoa Đằng đột nhiên tối sầm lại. ...

"Ha ha, gì mà tân với chả tinh chứ... Nếu không có sự giúp đỡ của chủ tịch Mã bên cạnh thì tôi cũng chẳng làm nên trò trống gì... chủ tịch Mã, tôi mời anh một chén..."

"Ha ha, là tôi mừng cậu mới đúng."

Bầu không khí trong phòng hài hòa lạ thường.

Sau vài ly rượu, Mã Vân Hoa dần dần thoải mái hơn một chút, nhìn gương mặt non nớt khiêm tốn lại có ánh mắt nhìn mình vô cùng tôn kính của Trương Thắng, chẳng hiểu sao Mã Vân Hoa không khỏi cảm thấy tham vọng hơn, lại mời Trương Thắng thêm mấy ly rượu.

Những năm qua, có không dưới trăm trận chiến lớn nhỏ với 'Công ty KHKT Đằng Kỹ', hai bên đều có thắng có thua, nhưng đều không làm được gì nhau.

Toàn bộ bối cảnh Internet ở Hoa Hạ đã duy trì thế chân vạ là 'Công ty KHKT Giáp Hổ', 'Soudu' và 'Công ty KHKT Đằng Kỹ' trong một thời gian dài.

Lần này, anh và Trương Thắng hợp tác để phát động một cuộc tấn công bất ngờ, một đại thắng chưa từng có. Nhanh chóng dẫn trước rất xa trong ngành thanh toán, bỏ qua hai công ty còn lại, nhìn hai công ty còn lại đáp trả ứng chiến sứt đầu mẻ trán!

Thật là một chuyện vui hiếm có trong đời.

Khi người ta uống quá nhiều và đang ở đỉnh cao, không tránh khỏi hơi nhiều lời.

"Tôi hay tin Lý Hoành từ 'Soudu' sắp bước vào ngành gọi taxi, ngoài ra, rất có khả năng nhà họ Liễu từ Yến Kinh cũng sẽ tham gia..."

"Sau 'đại chiến nghìn group', tiếp theo rất có thể là cuộc chiến taxi, 'ngành giao đồ ăn ngoài' cũng có rất nhiều kẻ địch, mặc dù lần này tát mạnh 'Công ty KHKT Đằng Kỹ' một cái, nhưng đến khi 'Công ty KHKT Đằng Kỹ' rảnh tay, chắc chắn sẽ lại là một trận đẫm máu khác. Cậu phải chuẩn bị trước, đại quân chưa đến, lương thảo đi đầu, với quy mô hiện tại của cậu, mặc dù mạng lưới dày đặc nhưng nếu luôn giữ vững một trụ cột cơ bản, cậu sẽ không thể vững được những đợt tấn công từ tư bản..."

"Chú em Trương, chuỗi chiến tranh tư bản tiếp theo còn sẽ điên rồ hơn so với 'đại chiến nghìn group' năm trước..."

"Nghe nói mấy ngày trước cậu trở mặt với Liễu Hồng con gái nhà họ Liễu, thật sự là không khôn ngoan... Tuy con gái nhà họ Liễu Liễu Hồng có hơi chỉ vì cái trước mắt, nhưng không thể phủ nhận năng lực cô ta không hề yếu, nếu như cậu hợp tác, có nà họ Liễu làm chỗ dựa, nhất định sẽ tiến thêm một bước..."

"Hơn nữa, đây không phải cúi đầu, mà là mượn sức..." – Mã Vân Hoa nói rất nhiều với Trương Thắng.

"..." – Trương Thắng im lặng.

Chờ hồi lâu, Trương Thắng lắc đầu:

"Chủ tịch Mã, nếu tôi gia nhập hệ thống nhà họ Liễu, tôi còn là tôi ư?"

"Là sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận