Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 187. Muốn bổ ra xem

Chương 187: Muốn bổ ra xem

"Cậu viết ra phương án này là vì để cho bình ắc quy có thể..."

"Đúng, tôi hy vọng rằng bình điện của Thầy Thang chúng ta có thể leo lên chuyến xe mang tên chính sách quốc gia"

"Vậy cậu giải quyết vấn đề xe điện này như thế nào đây? Bình điện là phải ở trong xe điện. Trương Thắng, tôi đã cố gắng nói chuyện với một số thương hiệu, nhưng những thương hiệu đó không có khả năng sử dụng bình ắc quy của Thầy Thang. Ngoài ra, Trương Thắng, tôi biết cậu rất thông minh, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu rằng là tôi không thể sử dụng một số mối quan hệ để mưu cầu quyền lợi, để ép buộc những thương hiệu đó phải làm điều gì đó, đó là lằn ranh đỏ, tôi không thể vượt qua nó được". Thẩm Nghị nhìn chằm chằm vào Trương Thắng, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.

"Anh Thẩm, chưa bao giờ tôi có ý niệm bắt anh phải bước qua lằn ranh đỏ đó"

"Vậy ý của cậu là..."

"Thầy Thang sẽ đi tìm một số thương hiệu xe điện mà không thể chiếm được thị phần ở các thành phố lớn. Tôi sẽ cũng với Thầy Thang sàng lọc tính bền bỉ và phẩm chất của những thương hiệu xe điện này. Đến lúc đó, chúng ta có thể tiến hành các loại thử nghiệm thương mại cùng với khoa học kỹ thuật, để cho thương hiệu xe điện mà chúng ta hợp tác có thể trở nên thân thiện và an toàn hơn với môi trường". Trương Thắng nhìn thẳng vào Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị không nói thêm gì, chỉ tiếp tục lật tài liệu.

"Được!"

"Anh Thẩm có điều gì?"

"Đây không phải vấn đề mà cậu cần quan tâm. Trương Thắng, như vậy thì cậu cũng đừng giấu diếm nữa, bổ sung phương án này một cách tỉ mỉ cho tôi, làm cẩn thận vào, ngày mai đưa cho tôi!"

Ngay khi hắn ta chuẩn bị xoay người rời đi, hắn lại thấy Thẩm Nghị thở dài một hơi: "Trương Thắng. . !"

Anh ấy thở dài một hơi: "Kế hoạch này của cậu có thể viết ra tỉ mỉ hơn nữa hay không? Mỗi thứ đều chỉ viết một nửa, còn phần tiếp theo để cho tôi tự đoán à?"

"Là cái gì?"

Trương Thắng cũng không vội vàng, tự rót cho mình một chén trà rồi ung dung ngồi uống.

"Tôi rất muốn biết là trong đầu của cậu có chứa những thứ gì, thật sự muốn bổ ra xem..."

"Anh Thẩm, tôi xin mạo muội hỏi một câu, bên phía vợ anh cũng phải có dự án này đúng không?"

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, đại khái hơn mười phút sau, Thẩm Nghị nhắm mắt lại, xoa xoa hai hàng lông mày.

Trương Thắng uống xong chén trà, trên khóe miệng nở ra một nụ cười, sau đó khom lưng thu lại bản kế hoạch và tài liệu.

"?????!"...

"Tối nay tôi có thể đưa cho anh!"

Chạng vạng tối.

"Anh Thẩm, anh không cần phải bổ, ngay bây giờ thì tôi cũng có thể nói cho anh!"

"Trong đầu tôi chứa những mộng tưởng nóng bỏng như một dòng sắt thép đang nóng chảy!!"

Vì thế...

Nhưng dù có nói đến thế nào thì người bảo vệ vẫn không cho anh ta đi vào.

Cùng loại với bế môn canh như thế này thì anh ta đã ăn không biết bao nhiêu lần. (Bế môn canh: 闭门羹: chủ nhà từ chối tiếp khách).

Mưa rất to.

Anh ta cười cười tự giễu.

Trời lại mưa.

Tiếng mưa rơi tí tách, khiến cho cảm xúc của anh ta đột nhiên trở nên vô cùng mất mát cùng thất vọng.

Trên đời này còn có chuyện cười nào vui hơn được câu chuyện này hay không?

Lăn lộn nhiều năm như vậy ở cái xã hội ngư long hỗn tạp này, ấy vậy mà anh ta lại có thể tin tưởng một gã học sinh sẽ bỏ ra hai vạn đồng để mua ca khúc của anh ta.

AK vác cây đàn guitar ở trên lưng, che ô trên đầu, đi bộ đến Yến Thạch Hóa, nói rõ mục đích với người bảo vệ.

Có chỗ là đến từ công ty thu âm, cũng có chỗ là đến từ mấy công ty giải trí, cũng có lúc là một số phòng thu âm được đánh giá là cao cấp.

Anh ta nhìn lên mây đen dày đặc ở trên bầu trời.

Dưới bầu trời này, con người càng lúc càng nhỏ bé, nhỏ bé giống như một hạt bụi, giống như có thể bị gió thổi một cái là bay, cũng như chỉ cần một hạt mưa rơi tùy ý là có thể cuốn trôi...

Anh ta đành cầm điện thoại lên, gọi cho Trương Thắng, tuy nhiên sau một thời gian chờ đợi rất dài cũng không thấy Trương Thắng trả lời điện thoại.

Anh ta giống như là một bức tượng vừa được điêu khắc, đứng dưới mái hiên, nhìn ra cảnh vật mông lung dưới màn mưa.

Cơn mưa buổi chạng vạng này không có dấu hiệu ngừng lại, mà càng lúc càng xối xả, cũng càng lúc càng nặng hạt.

Anh ta cũng chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cổng.

Cho dù mộng tưởng có nóng bỏng như ngọn lửa, nhưng dưới những giọt mưa đã nhiều lần cọ rửa, nhiều lần lừa lọc lặp đi lặp lại, cùng với tôn nghiêm bị đè xuống mặt đất vẫn luôn lần lượt nhắc nhở anh, để cho anh buông tha.

Anh ta bắt đầu chán nản.

Nhưng không rời đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ lúc năm giờ chạng vạng tới bảy giờ, từ bảy giờ lại đợi tới chín giờ.

Đám học sinh lũ lượt qua lại...

Nhìn anh ta như nhìn một con khỉ, những người bên cạnh liên tục xì xào bàn tán... Anh ta dứt khoát buông cây đàn guitar xuống, trong ánh mắt sững sờ của người bảo vệ, chạy ra dầm mình trong cơn mưa, vừa đàn vừa hát.

Học sinh vây xem ở xung quanh càng lúc càng nhiều, trong tiếng nghị luận, có người nói là anh ta điên rồi, có người lại cảm thấy là anh ta đang thất tình, có người lại cảm thấy là anh ta đang cố chứng minh một điều gì đó.

Nhưng anh ta vẫn không sao cả, vậy mà cảm xúc càng ngày càng dâng cao, bị mưa xối vào khiến cho đầu bù tóc rối, lại vẫn có thể đánh đàn và cất lời ca của một ca khúc chẳng ai thèm để ý.

Mười giờ đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận