Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 461. Có thể không đứng lên được

Cảm giác nghẹt thở, giống như nước, dâng trào trong lòng mọi người.

Chờ đợi!

Dường như đã trở thành việc tra tấn nhất.

Trương Thắng giúp Lâm Hạ mua đồ ăn.

"Cảm ơn."

Lâm Hạ gật đầu, nhưng không ăn cơm, thay vào đó không nhịn được che miệng nôn khan vài lần.

Cô bắt đầu trở nên cực kỳ mê tín.

Cô đang cầu nguyện, sẵn sàng đánh cược mọi thứ.

"Nhưng cái gì?"

Lúc đầu Lâm Hạ rất kích động, đến nỗi siết chặt nắm tay.

Lâm Hạ run rẩy đứng dậy, cơ thể lảo đảo nhìn các bác sĩ.

"Cái gì!"

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Là có ý gì?

Ban ngày...

Nhưng sau đó, cảm xúc kích động lại bị tin dữ đột nhiên xuất hiện đè xuống.

"Ai là người nhà?"

Đến chiều tối.

"Có lẽ, bà ấy sẽ không thể đứng dậy được nữa..."

Trước giường bệnh.

"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng..."

Khi Trương Thắng cầm giỏ trái cây đến thăm Cố Giang Yến thì phát hiện bà đã tỉnh.

Không thể đứng lên?

Mùng 2 tết.

Sau khi phát hiện một phân cơ thể không còn tri giác thì bà không động nữa.

Một tia nắng chiếu vào qua cửa sổ.

Như đang nói với chính mình, lại như đang hỏi Lâm Hạ.

Bà đang được Lâm Hạ giúp ăn cháo, thấy Trương Thắng thì gật đầu nhẹ.

Nhưng cô không giỏi che giấu, chỉ hơi nghiêng mặt tiếp tục giữ trạng thái bình thường để thu dọn đồ đạc.

Cả người bà bị băng bó, treo nửa thân.

Bà cười gượng.

Bà biết Lâm Hạ chỉ là an ủi.

Nghe xong lời này, Cố Giang Yến mở mắt ra, nhìn vào bột thạch cao.

Lâm Hạ trên giường có vẻ hơi hốc hác, có lẽ cả đêm không ngủ, đợi sau khi Cố Giang Yến uống cháo xong mới ngồi xuống ghế bên cạnh một chút, cẩn thận dọn dẹp bát đĩa.

Giọng nói bình tĩnh, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào bên trong.

"Bác sĩ nói có thể khôi phục, bây giờ chỉ là bó bột thôi, không thể động đậy là bình thường, chờ qua thêm 1 – 2 tháng nữa sẽ tốt lên..."

Lâm Hạ cúi đầu xuống, bàn tay run rẩy khi dọn dẹp bát đĩa, cuối cùng cố gắng giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng.

Trong phòng bệnh, Cố Giang Yến động đậy thân thể.

Bà đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Cái chân này của mẹ, sắp tàn rồi đúng không?"

Bà nhắm mắt lại:

Chiếc xe đó đâm bà bay mạnh lên trời, theo lý mà nói thì hẳn là hai chân đã bị nát xương.

Nửa tiếng trước, bà mơ hồ nghe thấy bác sĩ nói gì đó 'không mấy lạc quan'.

Đại khái thì trong lòng bà biết rõ đôi chân này như nào rồi.

Bầu không khí trong phòng bệnh bắt đầu trở nên ngột ngạt.

Bên tai, mơ hồ thấy tiếng gió lùa ngoài cửa sổ.

Trương Thắng ngồi.

Lúc đi vào, hắn có hỏi qua bác sĩ về tình hình của Cố Giang Yến, bác sĩ nói sức sống của Cố Giang Yến rất ngoan cường, bà sống sót qua giai đoạn nguy hiểm nhất, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng ước chừng nửa đời sau sẽ phải ngồi xe lăn, đương nhiên có thể huấn luyện phục hồi chức năng, chỉ là xác suất thành công không cao.

"Tiểu Trương..."

"Đây, sao thế dì?" – Trương Thắng thấy Cố Giang Yến quay lại, vô thức ngẩng đầu lên.

Nghe vậy, Trương Thắng ngẩng đầu lên:

Lâm Hạ vẫn cúi đầu xuống.

Sau một hồi im lặng, Cố Giang Yến nhìn Lâm Hạ.

"Được rồi, tôi nghỉ ngơi một lát, Lâm Hạ, con trở về nghỉ ngơi đi, ở đây có y tá, không sao đâu."

Trong lòng hắn càng thêm cảm động.

Trương Thắng thấy Cố Giang Yến nói câu này xong liền trở nên rất gắng sức, lập tức vội đứng dậy.

"Ừ." – Cố Giang Yến gật đầu.

Trương Thắng im lặng, hắn nhạy bén cảm nhận được Cố Giang Yến muốn nói gì với hắn.

Sau khoảng vài phút, Cố Giang Yến quay đầu lại:

"Đằng sau Thực phẩm chức năng vàng Hoàng Kim là một tổ chức lừa đảo khổng lồ đến từ nước ngoài, bọn tôi đã truy tìm một số tài khoản, nhưng bởi vì là ở nước ngoài nên việc điều tra khó khăn hơn một chút..."

"Cháu biết rồi, hay là dì nghỉ ngơi đã..." -Nhìn Cố Giang Yến nói vài câu, sắc mặt bắt đầu càng ngày càng tái nhợt, Trương Thắng lập tức đứng dậy.

"Tôi đã giao một số chuyện cho Tống Dao, về sau cô ấy sẽ phụ trách vụ án này, có lẽ sẽ cần cậu giúp đỡ điều tra, kế tiếp bọn tôi sẽ điều tra số lượng chuyển tiền lớn mà nước ngoài đầu tư vào, nếu cậu muốn biết gì hay nhận thấy gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào..."

"Ừm, cháu biết..."

"Bởi vì hoàn cảnh cậu đặc thù, qua một đoạn thời gian nữa thì các bộ môn liên quan sẽ nới lỏng lệnh hạn chế của cậu một chút, sau khi điền thông tin tương ứng và hoàn thành quá trình thẩm tra, chỉ cần phù hợp với dự án đáp ứng yêu cầu của công việc, cậu có thể được phép ra nước ngoài..."

"Cảm ơn dì!"

"Cũng được bảy tám phần, còn lại chỉ là vấn đề thời gian." – Trương Thắng thành thật trả lời.

"Nợ sao rồi?" – Cố Giang Yến cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, nhìn Trương Thắng, nhẹ nhàng hỏi.

"Cháu không có việc gì làm, cũng không có chỗ đi." – Trương Thắng cười nói.

"Ở lại với Lâm Hạ đến rạng sáng nhỉ?" – Cố Giang Yến cử động thân thể, Lâm Hạ muốn đi lên giúp nhưng bà không chịu.

"Cháu có làm gì đâu..."

"Hôm qua làm phiền cậu..." – Cố Giang Yến nở nụ cười nhìn Trương Thắng.

"Dì, dì nghỉ ngơi cho tốt, không có vấn đề gì lớn..."

"Ừm." – Cố Giang Yến gật đầu.

Nằm trên giường và nhắm mắt lại.

Lâm Hạ đứng lên, do dự một lát, cuối cùng rời khỏi phòng cùng Trương Thắng.

Trên hành lang.

Lâm Hạ không rời khỏi bệnh viện mà ngồi trên ghế, trong tay cầm hộp cơm, ánh mắt lóe lên chút mê mang.

Vành mắt.

Ngày càng đỏ lên.

"Đi nghỉ ngơi đi." – Trương Thắng vỗ vỗ vai Lâm Hạ.

"Không sao, tôi ở lại thêm chút nữa..." – Lâm Hạ cúi đầu xuống, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào hộp cơm.

Trương Thắng nhìn Lâm Hạ như vậy, không tiện khuyên nhủ gì, hắn chỉ ngồi theo cùng.

Lâm Hạ liếc nhìn Trương Thắng:

"Trương Thắng, cậu đi làm việc của mình đi, tôi không phải là kiểu người không biết chăm sóc chính mình đâu, chỉ là bây giờ tôi không ngủ được... lát nữa là có thể ngủ thôi."

"Ừ." – Trương Thắng gật đầu, nhưng không rời đi mà tiếp tục ngồi.

Cửa hành lang bệnh viện.

Người đến người đi.

Có người vẻ mặt ảm đạm, có người suy sụp khóc to...

Trong phòng mổ cách đó không xa, lúc nào cũng đông đúc ồn ào như vậy.

Thấy Trương Thắng không đi.

Lâm Hạ cúi đầu càng ngày càng thấp.

Cuối cùng bật khóc.

"Mẹ rất mạnh mẽ, nhưng mất đi đôi chân chẳng khác gì hình phạt tàn nhẫn nhất trên đời này với mẹ cả..."

"Nếu sau khi tỉnh dậy, cảm xúc mẹ suy sụp thì ngược lại tôi sẽ an tâm hơn, đó là chuyện bình thường..."

"Nhưng mẹ cũng không có suy sụp mà lại bình tĩnh như trước kia vậy, sự bình tĩnh ấy khiến tôi rất sợ hãi..."

"Lúc nãy mẹ hỏi có phải mình sắp thành người tàn tật không, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận