Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 178. Mẹ của Lâm Hạ

Chương 178: Mẹ của Lâm Hạ

Mặt trời ngả về hướng tây.

Một ngày trôi qua thật nhanh.

Toàn bộ thành phố Yến Kinh đã tới giờ cao điểm buổi tối.

Các học sinh tham gia vào công tác quay phim đã hết sức mệt mỏi, chỉ cảm thấy mỗi một bước đi đều là một lần đau khổ.

Bọn họ đã chẳng còn hứng thú như lúc trước khi quay phim tài liệu, cũng không hiểu sao mà tâm tình rất u ám.

Nơi này đã từng khiến cho bọn họ cực kỳ khát khao, cảm thấy rằng có thể sinh tồn ở thành thị này cũng coi như là nổi bật hơn những người khác, nhưng giờ phút này lại để cho bọn họ cảm thấy vô cùng tàn khốc và xa lạ.

Người có tiền mà ở nơi này, tất nhiên là xa hoa trụy lạc, hưởng thụ món quà của tư bản mang lại.

Những gì quay được của cả ngày hôm nay, cũng chỉ là một đoạn phim tài liệu, e rằng sau khi cắt giảm và chỉnh sửa, đoạn phim này chỉ còn lại vài phút.

Bên ngoài quán ăn nhỏ.

Lần quay phim này, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ mà đã từng không nhìn thấy.

Bọn họ đều là người bình thường, không có khả năng trở thành nhân vật chính, cho dù chỉ là một nhân vật chính bên trong một bộ phim tài liệu rất bình thường.

Giống như là một cái bánh răng, một vòng rồi lại một vòng.

Trương Thắng ngồi ở bên cạnh cô, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, còn rõ ràng là cô rất mệt mỏi nhưng dù làm thế nào thì cũng không nhắm mắt lại được.

Nhưng còn người bình thường...

Lâm Hạ lên xe.

Hội trưởng hội nhiếp ảnh Lý Trung Hà ngồi ở trong một quán cơm nhỏ, cùng ngồi ăn cơm với tất cả mọi người.

Người tan làm vào giờ cao điểm của buổi tối, vĩnh viễn là đều vội vàng tầm thường.

Khuôn mặt của chúng sinh, có lẽ cũng chỉ là vội vã thoáng qua.

Thành phố Yến kinh đèn đuốc huy hoàng, rực rỡ như vậy...

Đối với anh ta mà nói, theo một ý nghĩa nào đó thì đó là sự sụp đổ ở trên khía cạnh tâm linh, hoặc là tín ngưỡng.

Trong ánh đèn, lại một lần nữa cô thấy được đám người cả nam cả nữ vội vội vàng vàng.

Trương Thắng đưa cô về nhà, giờ phút này thì cô cũng mệt mỏi vô cùng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi chuyển những thứ này ra đến cấp bậc xã hội, cô lại phát hiện chúng chỉ giống như những bài văn nhỏ đầy ngây ngốc.

Cũng chỉ có thể coi như một cuốn tiểu thuyết viết về đề tài thanh xuân.

Trương Thắng rất thần kỳ, ngủ suốt cả quãng đường, nhưng khi xe vừa dừng lại, Trương Thắng lại có thể tỉnh lại ngay lập tức.

Bỗng nhiên cô lại cảm thấy cuốn 'Mùa Hè Năm Ấy' mà viết lúc trước cũng không thể gọi là một tác phẩm văn học chân chính.

Lâm Hạ sửng sốt, sau đó vội vàng bước đến: "Mẹ, mẹ đã về?"

Dần dần, cô chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

"Có một vụ án tương đối khó giải quyết!"

"Mẹ bận như vậy à?"

"Vừa mới xong xuôi một vài chuyện, tới đây nhìn một lát, thuận tiện lấy một ít đồ!"

Nhiều lắm là...

Hắn đi cùng với Lâm Hạ vào trong hoa viên Hải Thụ quen thuộc, sau đó dừng lại ở bậc thềm.

Hắn nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ ở cửa.

Từ trên xe có một vị phụ nữ trung niên đi xuống, mặc thường phục, nhưng biểu tình ở trên mặt có vẻ rất lạnh lùng và nghiêm túc.

Chứa đựng những thứ gọi là khát khao đối với ước mơ, nỗi cô đơn như ẩn như hiện, cùng với cảm giác chua xót trong từng dòng chữ.

Xe đã đến nơi.

Cũng nhìn con đường rất lâu.

Cô suy nghĩ rất lâu.

"Dạ!"

Sau khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lâm Hạ, ở trên gương mặt nghiêm túc căng thẳng kia lại nở ra một nụ cười nhu hòa.

Bà ấy sờ sờ lên đầu Lâm Hạ, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Sau đó ngẩng đầu ngước mắt nhìn vào Trương Thắng, vẻ ôn nhu dịu dàng trong mắt đã biến mất trong nháy mắt, lại tràn đầy vẻ lạnh lùng uy nghiêm.

Ánh mắt của bà ấy rất sắc bén, chỉ đơn giản quét qua Trương Thắng một lần.

"Chào dì". Trương Thắng nhìn vào người phụ nữ trung niên này, rất tự nhiên mà nở ra một nụ cười thành khẩn, chào hỏi một tiếng, sau đó không hề né tránh ánh mắt của người phụ nữ này, vô cùng chân thành mà đối mặt.

"Xin chào...". Người phụ nữ trung niên quay lại nhìn vào Lâm Hạ, sau đó lại nhìn sang Trương Thắng, rất nhạy bén mà phát hiện ra điều gì đó. Thế nhưng sau đó lại thể hiện ra một nét mặt nhu hòa: "Bạn học Trương?"

"Dạ!"

"Bây giờ vào đại học rồi chứ?"

"Dạ, vào đại học rồi ạ"

"Giỏi lắm, vào nhà đi"

"Thôi ạ, cháu còn có việc, để khi khác tới chơi ạ"

"Vào đi!"

Người phụ nữ trung niên nhìn Trương Thắng một lát sau đó quay đầu lại, mang theo Lâm Hạ đi vào trong nhà.

Giọng nói của bà ấy vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại có cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự, khiến cho người ta không nhịn được mà phải nghiêm túc.

Có lẽ...

Đây là thói quen nghề nghiệp của người này?

Trương Thắng nhìn ra bên ngoài...

Rồi lại nhìn vào bóng lưng của người phụ nữ trung niên.

Hắn luôn cảm thấy rằng mẹ của Lâm Hạ dường như có điều gì muốn nói với mình.

Cuối cùng, hắn đành gật đầu, đi theo ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận