Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 466. Đào góc tường

Lâm Quốc Đống có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thành một doanh nghiệp lớn như vậy, không lý nào ông lại hiền hòa nho nhã như vẻ ngoài được.

Lâm Quốc Đống không lên tiếng.

Ông nhìn bầu trời phương xa, chờ đợi ánh rạng đông dâng lên, sau khi cảm nhận được chút ấm áp, cuối cùng ông mở miệng:

"Thời đại của smartphone sắp đến, với mã nguồn mở của Android, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng có thể làm điện thoại, áp lực cạnh tranh lĩnh vực này của chúng ta cũng không ít..."

"Chú có quan hệ với bên tổng đài, là nhà cung cấp giải pháp thiết bị truyền thông..."

"Nhưng hợp đồng được ký kết là hợp đồng máy tùy chỉnh, ngành này chính là tương lai của Hoa Hưng, chỉ có thể bảo toàn vốn chứ không thể tung ra thị trường thực."

"Cho nên chú phải đi theo hai con đường, thứ nhất là tiếp tục hợp tác với tổng đài, bán máy tùy chỉnh, máy hợp đồng và thứ hai, phát triển các đường dây bán hàng độc lập, tách biệt với máy hợp đồng, máy tùy chỉnh, trước tiên chiếm lấy một bộ phận thị trường, tìm được đường sống trong bầy sói..."

"Cậu có kế hoạch?"

"Cho nên cháu mới cần tài nguyên của chú, cháu đã nói qua cháu không cần bất cứ hỗ trợ tài chính nào, cháu chỉ cần hỗ trợ kỹ thuật..." – Trương Thắng híp mắt.

"Đưa cậu thì Hoa Hưng làm gì?"

"Làm thế nào thì chú mới đưa cho cháu?"

"Muốn ngựa chạy nhanh thì cũng phải cho ăn cỏ chứ, đói bụng thì sao hợp tác đây?" – Trương Thắng mỉm cười nhìn Lâm Quốc Đống.

"Nhân viên nòng cốt của lĩnh vực điện thoại di động trong tương lai."

Lâm Quốc Đống không lên tiếng.

"Giám đốc Lâm, hôm nay cháu đến tìm chú là để đào góc tường."

"Cháu chỉ cần một hai người nòng cốt về kỹ thuật cốt lõi mà thôi, không phải là bào toàn bộ đi lăn lộn, đoàn đội Hoa Hưng đủ đầy như vậy cũng không làm xong chuyện, đuổi về quê hết luôn cho rồi..." – Trương Thắng thở dài một hơi:

"Đó là tài nguyên của Hoa Hưng, tôi ta không thể đưa cho cậu được..."

"Cậu muốn ai?"

"Trong thỏa thuận cũng không nói dữ như vậy..." – Lâm Quốc Đống lắc đầu.

Tiếc là hết thuốc lá rồi.

"Tôi vừa xem qua điện thoại mà cậu chắp vá ra, điện thoại như vậy chỉ có thể bán ở thị trường thấp kém, không có cam đoan chất lượng..."

Ông đứng lên:

"Giám đốc Lâm, cháu đang giúp chú đấy, tuy hiện tại cháu không có nhiều vốn liếng nhưng tương lai chú sẽ vui mừng kinh ngạc vì quyết định sáng suốt hôm nay!"

Lại lấy thuốc lá ra hút.

Đào hết toàn bộ nhân vật chủ chốt trong đoàn đội của Hoa Hưng.

Lâm Quốc Đống im lặng một lúc lâu, rồi thở dài.

Khuôn mặt bình tĩnh của Trương Thắng hơi giật giật, cuối cùng nheo mắt lại:

Ông thấy Trương Thắng lấy ra một danh sách.

"Được rồi, để tôi trả, cái bộ dáng mượn gà đẻ trứng này của cậu nhiều khi thật khiến người ta muốn quất cho một phát!"

"Cậu cần kỹ thuật ở phương diện nào?"

"Được!"

"Được rồi, được rồi, cho cậu một tháng, tôi muốn xem kết quả, nếu không có kết quả, tự cậu nghĩ cách trả tiền lương tháng thứ hai của nhân viên đi..."

"Cháu đang giúp chú đấy nhé!"

Sau khi đọc phần danh sách này...

"Giám đốc Lâm, đùa như vậy không vui tí nào."

"Được rồi, cho cậu hết mẻ này!"

"Tiền lương chú trả... cháu không trả nổi mấy trăm nghìn đâu!" – Trương Thắng tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Quốc Đống.

Bà mẹ nó thật đúng là đòi mạng.

"Cậu không phải con rể tôi, sao tôi dám tin cậu?" – Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng, cười nói.

"Giám đốc Lâm, tin cháu không?"

Từ khi nào mà tên nhóc Trương Thắng này biết bọn họ nhỉ?

Phòng họp.

Khói thuốc lượn lờ.

Vẫn ồn ào như cũ.

Vài vị nguyên lão cùng khởi nghiệp và những người trẻ tuổi đi lên bằng thực lực cãi nhau mặt đỏ tía tai, tiếng vỗ bàn liên tù tì.

Nếu không phải đang ở xã hội văn minh thì chắc các thanh niên đã cởi áo nhào vô rồi.

Sau khi Lâm Quốc Đống bước vào phòng họp cũng không khiến tiếng cãi vã đỡ đi mà ngược lại tiếng các nguyên lão càng lớn hơn.

Họ nói lúc khởi nghiệp như đi trên băng mỏng, cẩn trọng tỉ mỉ đến mức nào, theo giám đốc Lâm làm việc hơn mười mấy tiếng trong nhà máy hoang, xem công ty như là nhà.

Họ nói về tình hình quốc tế, về chất bán dẫn của Nhật Bản, về cuộc khủng hoảng tài chính, khi Diệu Hoa gặp thảm họa hết lần này đến lần khác thì mấy đứa nhóc ranh trong bộ phận kỹ thuật vừa lú đầu chỉ mới là một quả trứng được thụ tinh.

Lâm Quốc Đống lắng nghe.

Ánh mắt ông ấy đục ngầu, cảm thấy mặc dù ngày nay Diệu Hoa vẫn là một trong những công ty công nghệ hàng đầu Trung Quốc, nhưng lúc này lại mơ hồ giống như một chiếc xe ngựa mất kiểm soát, lao đầu vào vực thẳm mà không ai biết.

Ông ngồi trở lại ghế...

Dường như ông không thể phản bác lại tiếng nói của các vị nguyên lão kia.

Vô số công ty từng muốn giãy giụa, muốn độc lập nghiên cứu phát minh đều ngã xuống trên con đường này, cuối cùng trở thành một đống xác chết.

Một lằn ranh đỏ được vẽ ra, khiến mọi người không thể vượt qua, khói mù do lịch sử quá khứ mang đến cho mọi người ngày càng dày hơn, nhìn công ty lặp lại sai lầm của các công ty khác, mơ hồ như là châu chấu đá xe, bọn họ cảm thấy mình đang trơ mắt nhìn từng cảnh bi kịch diễn ra.

Nhưng đám mây mù này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận