Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 486. Đừng hợp tác với Cao Viễn

"Tôi ký phim thay mặt cho rạp chiếu phim ở Pháp, đương nhiên là phải cần càng nhiều phim càng tốt, chẳng những cần phim tốt mà cũng cần phim nhảm, nếu không thì rạp sẽ càng tệ đi..."

"Cậu sẽ ký hợp đồng với phim của Tinh Quang Vị Lai sao?"

"Chắc là không!"

"Tôi có thể cho cậu bản quyền của phim hơi có chút chất lượng hơn! Xin giúp cậu một bộ phim cũ còn chưa ra nước ngoài..."

"Cái giá thì sao?"

"Đừng hợp tác với Cao Viễn!"

"..."...

Qua đầu xuân.

Chuyến bay từ Yến Kinh đến Berlin dài 7. 400 km, dự kiến mất khoảng 10 tiếng.

Elaine đã dành hai ngày ở Hoa Hạ.

Nhìn chung giới điện ảnh rất phấn chấn.

Nhiều bộ phim Hoa Hạ lọt vào danh sách rút gọn hơn so với những năm trước, vì vậy có nhiều nhà làm phim, truyền thông và khách du lịch muốn đến Berlin để chứng kiến lịch sử hơn mọi năm.

Năm nay là năm mà phim Hoa Hạ lọt vào danh sách rút gọn Berlin nhiều nhất.

"Bên Pháp..."

Tiết trời bắt đầu ấm lên.

Sau khi xác nhận phong cách trang trí lại rạp chiếu phim Sailu thì cũng chưa về Pháp.

«Tiếng Sấm», «Con Chó Trên Núi» và «Đồ Nhã», ba bộ phim đã lọt vào danh sách rút gọn Berlin.

Tin tức về Liên hoan phim quốc tế Berlin dần tăng lên.

Nhưng rất khó đặt vé.

"Đi làm gì?"

Vô số hãng phim cảm thấy rằng Liên hoan phim quốc tế Berlin năm nay là năm hứa hẹn nhất để giành giải Golden Bear, họ thậm chí còn dự đoán bộ phim nào sẽ giành được thưởng lớn của năm nay.

"Gặp gỡ nhiều đạo diễn hơn và đồng thời, tìm kiếm cơ hội để nói chuyện với Avery. Tashi, bày tỏ lòng biết ơn của mình..."

"Chúng ta cùng nhau đi Berlin đi."

"Nếu cô tin tôi thì đến Berlin với tôi nào!"

"Tôi cần làm gì khác ngoài cảm ơn nữa?"

"Trước nay không có món quà nào phân chia đắt rẻ sang hèn, nói cách khác, cho dù anh ấy quay lưng đi ném quà vào thùng rác cũng không quan trọng, quan trọng là nó là tâm ý của cô, một lòng cảm ơn... Chúng ta ở nơi yếu thế, chúng ta phải lấy sự chân thành ra..."

"Nhưng tôi, tôi không có tiền, tiền thuê nhà trong mấy tháng tới tôi còn mượn các cậu..."

"Mối quan hệ giữa người với người, nếu cô ở vị trí kẻ yếu hơn thì đầu tiên của phải thể hiện lòng biết ơn, nếu không có sự giới thiệu của anh ấy thì chúng ta sẽ không biết nhau, và «Mùa Hè Năm Ấy» cũng không được phát trong rạp chiếu phim của cô... Đó là một sự phản hồi."

"..."

"Nhưng, Avery. Tashi là một nhà phê bình phim nổi tiếng, còn tôi..."

Nhưng chính vì quá rẻ cho nên mới để cho một tên nợ nần chồng chất như Trương Thắng cầm lấy hộ chiếu visa công tác đi lên dưới giám sát của bộ phận theo dõi.

Là chuyến bay rẻ nhất.

Chuyến bay vào đầu giờ sáng.

"Tôi, không thể cho anh ấy bất cứ thứ gì, anh ấy có rất nhiều tiền, mà tôi thì..."

"Chúng ta đã quen với việc coi tiền như một giao dịch, nhưng ngoài tiền, chúng ta còn phải khám phá tâm lý của các nhà sản xuất và đạo diễn, những gì họ cần, những gì chúng ta có thể cung cấp, chúng ta có thể đạt được thỏa thuận bên trong đó!"

"Tôi nghe không hiểu..."

"Không sao! Nhớ kỹ thân phận nhà phân phối phim của cô là được!"

"Được!"

"Chuẩn! Chúng ta phải làm đa dạng lịch chiếu phim của Sailu, không thể dựa vào những thước phim nhảm nhí chống đỡ..."

"Nhà phân phối phim mua bản quyền phim?"

"Nhớ cho rõ, sau khi đến Berlin, thân phận của cô chính là nhà phân phối phim!"

Máy bay cất cánh.

Elaine nhìn ra những đám mây sâu thẳm ngoài cửa sổ.

Mê mang, lo lắng không yên.

Liên hoan phim quốc tế Berlin, là một lĩnh vực mới.

Cô chưa từng đến đó bao giờ, và cô cũng không dám đi chứ đừng nói đến việc 'buôn bán' phim dưới danh nghĩa 'nhà phân phối phim'.

Nhưng...

Sau khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhắm mắt của Trương Thắng, trong lòng cô không tránh khỏi trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Cô cảm thấy như mình đã mở một cánh cửa, nhìn thấy trong đó rất nhiều thứ mà cô chưa bao giờ chạm vào nhưng từng nghe nói qua.

Trên đường đi.

Trương Thắng kể cho cô nghe những câu chuyện về sự qua lại của con người.

Nhỏ bé!

Thì phải chân thành, phải khiến cho ưu điểm của mình lấp lóe lên để người ta nhìn đến.

Nếu là một người bề trên!

Thì phải khiêm tốn với cấp dưới, càng phải có mắt nhìn người, có thể nhìn đến ưu điểm từng người một, đồng thời khiến cho ưu điểm ấy càng trở nên sáng chói.

Trương Thắng cũng kể cho cô nghe về một số cạm bẫy trong bản chất con người.

Sự đan xen giữa lợi ích và lợi ích trong thế giới này, mọi người có thể thử, nhưng đừng đánh cược tất cả tài sản và vốn liếng để chơi!

Lợi thế của bản thân không bao giờ là đủ!

Hắn thậm chí còn phân tích nguyên nhân chính khiến rạp chiếu phim Sailu đi từ huy hoàng đến phá sản!

Vô số người từng nói với cô rằng đó là do rạp chiếu phim Sailu không thể theo kịp thời đại...

Nhưng...

Trương Thắng lại nói với cô.

Đây chỉ là một phần gây ra, nhưng giống như một chất xúc tác!

Nhưng nguyên nhân thật sự, là do lòng người!

Các nhà quản lý trước đây của Sailu đã đắm chìm trong vinh quang ở quá khứ và quên mất 'dục vọng' sâu nhất trong lòng mọi người là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận