Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 556. Giỡn mặt à?

Chương 556: Giỡn mặt à?

"Rầm!"

"Cái con mẹ nó cậu đang giỡn chúng tôi à?" – Mạt Tử đột nhiên đập bàn!

Khiến Lý Cường giật cả mình.

Sau đó, anh ấy hung tợn nhìn Trương Thắng:

"300. 000, bố thí à? Không có tiền thì để tôi cho cậu vay luôn nè!"

"Mạt Tử!" – Từ Thắng Nam thấy Mạt Tử tức giận thì sầm mặt xuống.

"Chị Thắng Nam, má nó em không thể chịu được nữa! Chị đào tim đào phổi với nó mà nó đối xử với chị ra sao? Còn chơi cái chiêu lừa đảo nữa chứ, mẹ mày đúng thật là cái đồ lòng lang dạ thú! Mỗi cái trung tâm thương mại vốn đầu tư 300. 000 mà còn muốn tao làm đại sứ cho?"

Người bên ngoài không thể nghe được động tĩnh bên trong.

Sắc mặt Từ Thắng Nam rất khó coi, lúc nhìn Trương Thắng thì mới dịu đi một chút:

"Câm miệng!"

Lý Cường bị sợ ngây người, run một cái, nhìn Mạt Tử đột nhiên nổi giận mà chẳng dám nói gì.

Sắc mặt Từ Thắng Nam âm u nhìn Mạt Tử.

"Xin lỗi giám đốc Trương mau!"

"Chát!"

"Giám đốc Trương, xin lỗi, hôm nay Mạt Tử mất bình tĩnh, tôi bảo cậu ấy kính trà thay rượu tạ lỗi cậu..."

"Xin lỗi? Mắc gì mà em phải xin lỗi, lỗi phải cái đách gì, Trương Thắng mày không nhìn coi bộ

"Ngồi xuống! Xin lỗi giám đốc Trương!" – Mạt Tử đang tức giận thì đột nhiên bị Từ Thắng Nam tát một bạt tay.

Mạt Tử che mặt, còn muốn nói thêm nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh đến cùng cực của Từ Thắng Nam thì cuối cùng cũng im lặng trong tức giận.

"Xin lỗi!"

Hiệu quả cách âm của phòng trà rất tốt.

Sau khi thấy ánh mắt của Từ Thắng Nam, một lúc sau, người anh ấy run một cái, nhận lấy chén trà rồi cúi đầu:

Nói xong, cô cầm chén rót đầy trà đưa cho Mạt Tử:

"Em..."

"Giám đốc Trương, không phải vậy đâu, chỉ là hôm nay Mạt Tử lên cơn nên mới nói những lời không nên nói..."

Mạt Tử không trả lời mà cúi đầu.

"Trà này tôi không uống đâu, quá đắng, đi thôi giám đốc Lý..." – Trương Thắng liếc nhìn Lý Cường bên cạnh, cười nói.

Trương Thắng nhìn Mạt Tử, chỉ uống nhẹ một tách trà, cũng không chấp nhận lời xin lỗi mà cười nói:

"..."

"Xin lỗi, giám đốc Trương, vừa nãy tôi mất bình tĩnh, tôi xin lỗi..."

Từ Thắng Nam chạy theo.

Trương Thắng ra khỏi Lầu Hương Sen.

Dưới ánh sao.

"Đạo diễn Kha nói biên kịch của

Lý Cường vô thức đứng lên đi theo.

"Giám đốc Trương..."

"Thầy Mạt Tử, lúc trước còn hơi áy náy vì AK dưới trướng tôi muốn tranh đấu với anh, nghĩ lỡ như thắng thì nên làm thế nào đây, dù sao vẫn còn chút tình cảm với chị Thắng Nam mà, nhưng bây giờ thì tốt rồi..."

Từ Thắng Nam lộ vẻ áy náy trước:

"Giám đốc Trương, chúng tôi không có ý đó..."

"Nếu anh cho rằng

"Ồ, tốt lắm..." – Trương Thắng chỉnh lại quần áo, sau đó đứng dậy, nụ cười trên mặt dần dần biến mất:

Chỉ là trên mặt đã không còn vẻ áy náy lúc nãy nữa.

Vẻ mặt cô rất lạnh.

Cô thấy một mình Trương Thắng:

"Giám đốc Trương, người trẻ tuổi hay mất bình tĩnh, Mạt Tử sẽ phải trả giá cho sự vô lễ ấy, tôi cũng mong cậu bình tĩnh..."

"Chị Thắng Nam, em vẫn luôn bình tĩnh..."

Dưới ánh trăng.

Mặt Trương Thắng vẫn giữ nụ cười.

Từ Thắng Nam không biết hắn có tức giận hay không, chỉ cảm thấy trên người hắn mang một cảm giác thoải mái.

"Tinh Quang Vị Lai của chúng tôi vẫn có tư bản, cậu đừng nên làm chuyện châu chấu đá xe, tôi vẫn cảm thấy chúng còn có thể hợp tác cho album mới của A K..."

"Chị Thắng Nam, AK bị suy sụp cách đây một thời gian, chị có biết cậu ấy nói gì với em không?"

"Cái gì?"

"Cậu ấy nói tư bản, cậu ấy nói Tinh Quang Vị Lai các chị cứ mãi gọi cậu ấy, trong điện thoại luôn mồm nói các thứ như tư bản, tài nguyên và lợi thế, sau đó chê bai sự thành công của cậu ấy..."

"Tôi không có gọi!" – Từ Thắng Nam lắc đầu.

Lần đến Dương Thành này khiến anh gặp được rất nhiều người nổi tiếng không tưởng được, dù Trương thắng luôn cổ vũ mình nhưng anh ngày càng cảm thấy bản thân nhỏ bé đến mức không thở nổi.

Cách đó không xa, Lý Cường đứng trong gió, nhất thời không biết nên làm gì, như đang mê mang.

"Nhưng trên đời này cái gì mà không có chứ." – Trương Thắng tiếp tục cười.

"Cậu thật sự muốn để AK cạnh tranh với Mạt Tử?"

"Không phải tôi muốn mà là cậu ấy muốn, tôi chỉ có thể ở sau ủng hộ với tư cách là chiến hữu!"

"Cậu có thể giúp cậu ta được gì?" – Từ Thắng Nam hỏi lại.

"Tất cả mọi thứ có thể giúp được, nhìn thử xem đến cùng cậu ấy có thể xé mở được sức đè nặng của cái gọi là tư bản và tài nguyên hay không!"

"Tư bản của cậu quá bé, bây giờ tôi vẫn nói cho cậu đừng nên châu chấu đá xe..." – Từ Thắng Nam im lặng một lát, cuối cùng lắc đầu.

Gió, thổi phất phơ.

Trương Thắng không trả lời mà nhìn về nơi xa.

Mạt Tử đang ở nơi xa đó nhìn chăm chú về phía này, cho dù không thấy rõ mặt nhưng vẫn lờ mờ thấy được vẻ tức giận trên khuôn mặt kia.

"Tự do là phải trả giá, không mấy ai có thể chịu được cái giá đó..." – Từ Thắng Nam không khuyên gì nữa mà thở dài.

"Cái này không quan trọng, quan trọng là trong thế giới mà giai cấp dần được củng cố, tất cả mọi người đều cảm thấy trong thế giới củng cố ấy luôn có người không cam tâm trở thành cá chậu chim lông..." Trương Thắng nhìn lên bầu trời và mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận