Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 343. Càng ít nói càng tốt

Sau đó, càng như vậy thì càng khiến các ký giả nghi ngờ, các phóng viên càng thấy hứng thú với chân tướng.

Ngoài ý muốn ở thời này...

Cũng không tính là tin tức gì.

Nhưng nếu là do con người tạo ra, thì đó chắc chắn là một tin tức lớn!

Yến Kinh!

Dưới chân Hoàng thành!

Trước mặt Thiên tử!

Nếu thực sự có ai đó phóng hỏa, vậy chẳng phải là tin tức lớn sao?

'Phóng hỏa'!

Mặc dù đã được làm mờ nhưng anh ta nhìn một chút đã nhận ra ngay là ai với ai!

Mạnh Thụ Vinh bấm Weibo.

Nhấp vào hai chữ này, Mạnh Thụ Vinh nhìn thấy rất nhiều hình ảnh chấn động, ngoài ảnh còn có một số mặt thương nhân vạch trần được làm mở...

Lập Uy chắc chắn phải bắt được một tên gánh thay!

Sau đó, thấy vợ Lý Ái Phượng đang nói chuyện với các phóng viên, anh ta đi ra kéo vợ lại.

Mạnh Thụ Vinh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Nhìn vào nội dung những thương nhân này tiết lộ, hầu như tất cả đều chỉ ra một loạt các từ mấu chốt như 'phóng hỏa' 'phạm tội' 'chiến tranh thương nghiệp'!

Hơn nữa, nhìn tình hình này thì, cho dù là bình điện bốc cháy tự nhiên cũng là do con người làm!

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới truyền thông lại đáng sợ như vậy, huống chi sau chiêu này lại là chuyện lớn đến thế!

Hai từ này đã trở thành hot search trên Weibo.

Lý Ái Phượng dường như có hơi không thỏa mãn.

Weibo...

Nhưng Mạnh Thụ Vinh lại lắc đầu:

Mạnh Thụ Vinh tắt Weibo.

"Chúng ta là nạn nhân, em nói chút suy nghĩ cá nhân thì có sao? Em có nói là ai làm đâu..."

Nhưng ngay khi Mạnh Thụ Vinh nghe họ nói rằng muốn được bồi thường trong chuyện này, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, liên tục nói rằng anh ta không cần bất kỳ khoản bồi thường nào.

Có người đến gõ của 'Tập đoàn Obon'.

"Chuẩn chuẩn!"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạnh Thụ Vinh, Lý Ái Phượng vô thức gật đầu.

8 giờ tối.

"Hôm nay, cố gắng nói càng ít càng tốt!"

Các thương gia bị hại khác cũng chạy đến quậy!

Bà chủ tiệm quần áo hét to muốn bọn họ phải bồi thường...

Mạnh Thụ Vinh nhìn thấy đồ của tiệm trần nhà tích hợp không xa kia đang bị đập phá.

7 giờ tối.

"..."

Mạnh Thụ Vinh lắc đầu suốt.

Thấy Mạnh Thụ Vinh giống như thằng ngu, không ai nói gì nữa, xôn xao tản đi.

Một số doanh nghiệp là nạn nhân của vụ cháy đến đây.

"Đúng rồi, ông chủ Mạnh, sao anh lại như thế này, những tên trần nhà tích hợp kia không thể mở tiệm ở đây, không phải càng tốt cho anh sao? Không ai cạnh tranh khách hàng với anh mà!"

"Đúng vậy, mặc dù không có chứng cứ, nhưng rõ ràng chính là những tên trần nhà tích hợp kia phóng hỏa, bây giờ chúng ta phải qua đó quậy để họ trả tiền cho chúng ta... cho dù không bồi thường thì chúng ta cũng chiếm chút chỗ tốt..."

"Bây giờ dư luận đều đứng về phía chúng ta, chúng ta đã là nạn nhân, tại sao anh vẫn hèn nhát như vậy? Thật kỳ lạ!"

Qua cửa sổ, Mạnh Thụ Vinh thấy một số thương nhân lại phá hủy cả TV trong tiệm trần nhà tích hợp khác.

Tiếng còi cảnh sát nhanh chóng vang lên.

Ngay sau đó, các thương gia này lần lượt bị bắt vào đồn giáo dục lại.

Mãi đến ngày hôm sau họ mới được thả.

Nhưng sau khi được thả...

Bọn họ cũng không hối cải sau khi bị bắt mà còn càng kích động hơn.

Dù không còn lấy đồ đi nhưng bọn họ liên tục quấy phá gây ồn...

Từng tiệm từng tiệm.

Ngoại trừ 'Trần Nhà Tích Hợp Obon' thì toàn bộ các cửa hàng trần nhà tích hợp trong phố đều không yên ổn...

Khi Mạnh Thụ Vinh thấy bình điện Lập Uy cuối cùng đã được phê duyệt cho dự án 'thiết bị gia dụng về nông thôn', sức nóng dần dần hạ xuống.

Hai ngày sau...

Trò hề này kéo dài đến hai ngày.

Ông ta không muốn bị cuốn vào trở thành một con tốt. ...

Động tĩnh bình điện Lập Uy gây ra rất lớn, luôn có cảm giác một bàn tay to lớn không nhìn thấy đang thao túng hết thảy.

Ông ta luôn thấy chuyện này cứ quái lạ thế nào.

"Những người này bị xúi giục?"

"Bọn họ đã bị ngọn lửa này thiêu sạch tích góp hơn nửa đời, một khi tìm được đột phá sao bọn họ có thể buông tha cho những người này chứ? Đi chân trần, không sợ mang giày!"

Đêm qua.

Các thương nghiệp bị hại đã tiếp cận 'Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực' nói mấy lời như là muốn mọi người đoàn kết.

Nhưng...

Vương Quốc Phú từ chối.

Ông ta không tham dự.

Cho dù họ có cầm được đồ tốt cũng chẳng có ý nghĩa gì, những trần nhà tích hợp này bán hết đồ lại không đáng bao đồng...

Hơn nữa!

Ông chủ của Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực – Vương Quốc Phú hút thuốc, đi vào tiệm của Mạnh Thụ Vinh.

"Những người này điên rồi!"

Cho dù báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không làm gì được.

Chỉ không cho họ làm ăn.

Không đánh người, không đập phá.

Nhưng họ chỉ gây ồn ào.

Nhưng...

Trên cả đoạn đường, các thương nhân vốn đoàn kết nay lại nghi thần nghi quỷ.

Sau khi Mạnh Thụ Vinh bước ra khỏi phố, anh ta luôn cảm thấy mọi người chào hỏi trở nên lạ đi, nhất là giữa các đồng nghiệp cứ mang theo cảm giác cảnh giác.

Trong góc.

Biển hiệu Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên của Lưu Khai Lập bị người đập vỡ.

Nhưng không biết là ai làm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận