Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1308: Bá Vương Biệt Cơ

Trương Thắng trở lại chỗ ngồi và lật qua kịch bản có tên "House of Flying Daggers".

Ban đầu chỉ mở ra xem chút, nhưng sau khi đọc kỹ kịch bản này, Trương Thắng nghiêm túc lên.

Đây là một câu chuyện về Kinh kịch.

Từ góc nhìn của hai chàng trai, dưới sự kiên trì theo đuổi nghệ thuật Kinh kịch, những biến đổi của thời thế, vui, buồn, phấn khích, yêu, ghét suốt nửa thế kỷ...

Trương Thắng đọc một nửa, trong lòng cũng hơi sốc.

Hơn một giờ sau, Trương Thắng đọc xong, ngẩng đầu nhìn Du Thiên Minh:

"Thầy Du, kịch bản này..."

Cảm xúc của Trương Thắng đột nhiên trở nên phức tạp vô cùng sau khi đọc.

Trương Thắng nghe xong gật đầu, đóng kịch bản lại nhìn Du Thiên Minh:

"À..." – Trương Thắng gật đầu.

Hắn không chắc bộ phim này sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ là thứ trân quý nhất trong cuộc đời Du Thiên Minh.

"Nếu như giám đốc Trương đồng ý, vậy bây giờ chúng tôi sẽ về chuẩn bị quay nó..."

"Quà gặp mặt này hơi quý giá..."

Du Thiên Minh xem kịch bản, hơi nghi hoặc.

"Nếu, giám đốc Trương cảm thấy kịch bản này thú vị, tôi mong có thể tặng nó cho cậu." – Du Thiên Minh cẩn thận quan sát Trương Thắng.

Im lặng một lúc.

Sau khi Trương Thắng đọc kịch bản, tất nhiên hắn rất rõ mọi lời nói và hành động của mỗi nhân vật trong kịch bản đều được trau chuốt cẩn thận.

Thấy trên mặt Trương Thắng không có khinh thường mà ngược lại nghiêm túc và trang nghiêm hơn, ông thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy có chút vui mừng.

"Thầy dự định khi nào quay?"

"Đây là thứ mà mấy ngày nay tôi đang suy nghĩ, vốn dĩ hôm nay cũng định tìm ông tâm sự... giờ xem ra, cái kịch bản mà tôi chắp vá chẳng có ý nghĩa gì..."

"Nếu nó không gặp phải Bá Nhạc thì chỉ là những trang giấy vô dụng, chẳng đáng một đồng, nếu gặp được Bá Nhạc, gặp được người thật sự biết thưởng thức nó thì nó mới đáng giá..."

"Tôi có thể xem một chút được không?" – Du Thiên Minh lập tức hỏi.

Hắn lấy ra một kịch bản khác từ chiếc cặp mang theo bên mình.

Trương Thắng nở một nụ cười phức tạp hơn:

Lập tức nhăn mày thật sâu, ngồi trên ghế... ...

Sau đó...

"Thầy,

"..."

"So với của thầy..."

"Ừm, ông xem xem, đây là một câu chuyện đơn giản, cũng kể một số câu chuyện trong lê viên..." – Trương Thắng gật đầu, đưa kịch bản vừa viết xong cho Du Thiên Minh.

"Thì không thể kém hơn mà thầy đã viết gần hết cuộc đời mình, có lẽ giám đốc Trương còn có một khả năng khác mà thầy đã bỏ qua!"

"Thì sao ạ?"

"Nếu kỹ năng viết kịch bản của giám đốc Trương mạnh hơn một chút, hiểu biết chi tiết hơn về lê viên, trau chuốt câu chuyện hơn thì..."

Sau khi Du Thiên Minh lấy kịch bản của Trương Thắng, ông thấy trên đó viết bốn chữ.

"Thầy có linh cảm, nếu thật sự quay được bộ phim này thì sẽ được ghi vào sử sách!"

"Hả?" – Nghe thầy Du Thiên Minh nghiêm túc nói như vậy, anh ta sửng sốt.

Trong trí nhớ của anh, dường như anh chưa từng thấy thầy mình đánh giá một kịch bản như thế cả.

Khi Du Thiên Minh đọc qua

Tâm trạng của Du Thiên Minh hơi thấp thỏm.

Du Thiên Minh theo Kha Triển Sí ra ngoài.

Cửa văn phòng mở ra.

"..."

Du Thiên Minh tự lẩm bẩm.

Sau đó nhìn về bãi biển phía xa, một lúc lâu sau mới đưa ra quyết định.

Ông quay lại gõ cửa văn phòng của Trương Thắng dưới ánh mắt mê mang của Kha Triển Sí.

"Giám đốc Trương?"

"Thầy Du?"

"Nếu có thể, tôi mong rằng có thể cùng cậu hoàn thành

"A?"

"Giám đốc Trương, cậu làm đạo diễn, tôi sẽ giúp cậu quay bộ phim này!"

Chu Tùng Đào lúc đó rất sốc, nhanh chóng phủ nhận.

'Có phải người Hoa Hạ các bạn đều có bím tóc, sống trong nhà bằng gạch nung, đường phố đầy rẫy trộm cắp và gái mại dâm không?'

Chu Tùng Đào từng tham dự một số liên hoan phim, khi về nước, anh thậm chí còn nghe thấy một khán giả nước ngoài hỏi câu hỏi như vậy.

Họ mù quáng thể hiện mặt xấu của bản chất con người, sự nghèo đói, lạc hậu của xã hội, nỗi buồn của thời đại hiện nay trong những câu chuyện hư cấu, dù có tồn tại thì cũng ẩn giấu giữa cốt truyện, cuối cùng hoàn toàn bị cái ác chiếm giữ...

Kể từ khi các đạo diễn Hoa Hạ đua nhau tham gia ba liên hoan phim lớn, những bộ phim được xếp hạng thậm chí đoạt giải luôn là mấy thể loại phim này.

Nó không phóng đại mù quáng sự xấu xí của bản chất con người, cũng không cô đọng cái ác đến cùng cực để rồi hoàn toàn khiến người ta cảm thấy vô vọng và chán đời.

Các bộ phim Hoa Hạ lần lượt chiếu trong khu thương mại.

Chu Tùng Đào bước ra khu vực chiếu phim .

Có tựa đề rất hay nhưng nội dung phim lại không kể về câu chuyện thần linh cứu người.

Mà là đất Quan Âm.

Từ đầu đến cuối, màu của bộ phim là một sự tuyệt vọng.

Nạn đói lớn những năm 60, cảnh tượng tàn khốc đến nghẹt thở, người dân đói khát, hốc hác phải gặm vỏ cây, ăn đất để tồn tại...

Sau khi xem nửa đầu, Chu Tùng Đào từ Bộ Văn hóa cảm thấy như bị dao đâm sâu vào tim, khiến anh muốn thoát khỏi rạp chiếu phim ngột ngạt.

Nhưng...

Nửa sau của bộ phim khác với những 'đạo diễn ngầm' Hoa Hạ từng đoạt giải ở nước ngoài.

'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' đang diễn ra rất sôi nổi.

"..."...

"Cậu có thể điều khiển từ xa, thằng nhóc Kha Triển Sí đi theo làm tùy tùng cho cậu..."

"Thế thì được, nhưng tôi không có thời gian ở đoàn phim..."

"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn trình bày loại hiệu ứng gì, câu chuyện trong lòng cậu là như thế nào..." – Nghe Trương Thắng nói không hiểu phim, khóe miệng Du Thiên Minh giật một chút rồi tiếp tục.

"Tôi không hiểu phim ảnh..."

Sau khi nghe được lời phủ nhận, hiển nhiên người nước ngoài hơi bán tín bán nghi.

Quá khó tin khi sau năm 2000 lại có người nước ngoài hỏi câu này.

Lúc đó, Chu Tùng Đào chỉ cảm thấy buồn bã. \
Bạn cần đăng nhập để bình luận