Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 888: Ánh đèn rực rỡ

Cô thấy bóng lưng Trương Thắng đi đến trước sân khấu, mỉm cười trước sự chú ý của hàng vạn người.

Dưới ánh đèn rực rỡ...

Cô nhìn dáng người mạnh mẽ, tự tin và tràn đầy sức hút của Trương Thắng.

Như thể dù vô số minh tinh điện ảnh bên dưới có sức hấp dẫn cỡ nào cũng không đỡ được một phần vạn của hắn!

"Một năm trước..."

"Tôi đứng trên sân khấu này..."

"Lúc đó, sân khấu của chúng tôi vẫn còn rất đơn sơ..."

"Không có ánh sáng chuyên nghiệp, không có âm thanh sang trọng, không có quá nhiều người và không có thảm đỏ..."

Nhìn Trương Thắng đang diễn thuyết trên máy tính.

Nhưng...

Đèn đột nhiên bật sáng.

Lẽ ra anh ta nên đứng trong ban giám khảo của 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' và được mọi người chú ý kính ngưỡng đến thay vì làm tổ trong một ngôi nhà cho thuê nhỏ, băn khoăn vì phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

"..."

Chẳng lẽ hắn biết tiếng Bồ Đào Nha?

"Chúng tôi giống như một đám 'người quê mùa' vậy, không biết tự lượng sức mình mà xây giải thưởng này, tự cho là đúng ban giải..."

Khi Trương Thắng lên tiếng, ngạc nhiên trong mắt Tom lập tức biến thành chấn động!

Trong ống kính.

"Ở đây, tôi phải cảm ơn ông Leo John trước, chính ông là người đã để cho những kẻ có ước mơ như chúng tôi sở hữu một sân khấu..."

Khi nhìn thấy Trương Thắng xuất hiện, ánh mắt Tom toát lên sự nóng nảy và tức giận chưa từng có.

Anh ta nhớ mang máng, ngày hôm đó mình dắt Lacey đến trước mặt hắn, anh và Lacey luôn đối thoại bằng tiếng Bồ Đào Nha, mà Trương Thắng căn bản không nghe hiểu, chỉ có thể đoán.

Tom ngồi trong phòng cho thuê.

Lẽ nào...

Những lời cảm ơn của Trương Thắng dành cho Leo John không phải là tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh, mà là bằng tiếng Bồ Đào Nha chính gốc...

Tom cảm thấy trái tim mình run rẩy, chợt lập tức lắc đầu.

Trương Thắng lại thay đổi ngôn ngữ.

"Tôi cũng muốn cảm ơn ông Avery. Tashi, nếu Brazil là nền tảng của 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California', thì ông Avery. Tashi chính là linh hồn của 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'..."

Trên sân khấu.

Nhưng tại sao mới học mà đã học nói được như vậy rồi?

Lúc nói chuyện với Trương Thắng, ông và hắn luôn dùng tiếng Anh để giao lưu, chưa bao giờ nghĩ Trương Thắng lại biết nói tiếng Pháp?

Là hắn mới học?

Trương Thắng nói tiếng Pháp, giây sau, lưỡi của Trương Thắng như bắt lửa vậy, rồi lại rất thuần thục đổi về tiếng Trung mà không có chút cảm giác bất ổn nào!

Giây trước...

"Tất nhiên, tôi nợ rất nhiều lời cảm ơn đến tất cả những người trong đội ngũ tổ chức, ở đây, cho phép tôi cúi đầu vì mọi người..."

Sau đó...

Elaine khó tin nhìn Trương Thắng nói xong tiếng Bồ Đào Nha rồi lại bắt đầu nhuần nhuyễn nói tiếng Pháp chính cống.

Hơn nữa, ngôn ngữ tiếng Pháp này gần như không mang khẩu âm, không thua gì các MC trên TV!

Cách đó không xa, Avery. Tashi cũng đứng dậy, dường như kinh ngạc khi thấy Trương Thắng nói tiếng Pháp.

Mắt Tom lại mở to.

Vô số người kinh ngạc.

Dưới sân khấu.

Lần này Trương Thắng không nói tiếng Bồ Đào Nha hay tiếng Anh, mà là tiếng Pháp?...

Tất cả mọi người nhìn hắn cúi đầu chân thành trên sân khấu, sau khi cúi đầu, Trương Thắng mở mắt ra...

"Chào mừng ngài Steven Spielberg, sự hiện diện của ngài đã làm cho 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' của chúng tôi tỏa sáng rực rỡ..."

Trương Thắng cầm lấy micro, tiếp tục nhìn xuống, tiếp tục chuyển sang tiếng Anh.

Một giọng tiếng Anh kiểu Mỹ.

Nhìn thấy Steven Spielberg vỗ tay, Trương Thắng chắp tay và bày tỏ lòng biết ơn!

"Chào mừng đạo diễn người Anh đến từ Vương quốc Anh, cô Valerie, tôi luôn nhớ rõ cảnh tượng khi nhìn thấy ngài lúc ở Cannes... Hôm đó, tôi nhớ bầu trời ở Cannes rất đẹp, mà cô trong bộ váy lụa mỏng màu đen càng xinh đẹp tuyệt trần, tôi như thấy được một nàng thiên sứ hoa lệ lướt qua trước mắt..."

Vẫn là tiếng Anh.

Nhưng là đổi thành khẩu âm gốc London, mang theo cảm xúc ca ngợi xuất hiện trên sân khấu.

Valerie đứng dậy.

Kích động đến mức gương mặt ửng hồng, biểu đạt cảm ơn với Trương Thắng.

"Cũng cảm ơn Mikhalkov đến từ nước Nga và tác phẩm «Mặt Trời Tím» của anh ấy..."

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên người Trương Thắng.

Hắn tựa như một thiên tài đang khoe bản lĩnh ngôn ngữ vậy, giây trước còn đang nói tiếng Anh giọng London, giây sau lại đổi thành tiếng Nga. ...

Tất Phi Vũ nhìn Trương Thắng một cách chấn động.

"Giám đốc Trương đã đổi bao nhiêu ngôn ngữ trong 10 phút ngắn ngủi này thế?"

"Tiếng Trung, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Việt, tiếng Philippines, tiếng Thái..."

"Má!"

"Mấy chục ngôn ngữ!"

"..."

Đồng tử của Tân Hiểu Kỳ bên cạnh Tất Phi Vũ mở to, cô nhìn Trương Thắng trên sân khấu như đang nhìn một vị thần:

"Hơn nữa, những ngôn ngữ đều này là ngôn ngữ dẫn chương trình chính thức tiêu chuẩn nhất... làm sao mà hắn có thể nói chúng liền mạch như vậy được chứ? Má ơi đây là thiên tài đến mức nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận