Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 170. Giới biên kịch cũng như vậy?

Chương 170: Giới biên kịch cũng như vậy?

Sau khi nói xong, anh ta thở ra một hơi thật dài, vẫn còn cảm thấy chưa đủ đành nói tiếp: "Sau khi bộ phim tài liệu 'công nhân mỏ than' của Lý Dương đoạt giải rồi bị cấm lưu hành tới bây giờ, những tác phẩm còn lại của anh ta đều không thể xuất đầu, cậu có biết vì sao không?"

Trương Thắng không trả lời ngay mà rất bình tĩnh nhìn vào Kha Triển Sí.

Kha Triển Sí cảm giác như là cái gì thì Trương Thắng cũng biết, nhưng nhìn vào biểu tình của hắn ta sau khi nghe mình nói thì không hiểu tại sao lại thấy như dùng nắm đấm để đánh vào cái gối bông. Không trút giận được, nhưng bình tĩnh lại thì không bình tĩnh được, chỉ cảm thấy nghẹ ở trong phổi đến mức cực kỳ khó chịu: "Nhìn chung là những năm gần đây, những bộ phim của chúng ta đoạt giải ở nước ngoài thì không có bộ nào là không đánh giá Hoa Hạ chúng ta xấu xí như thế nọ, nhân dân tầng dưới chót cực khổ như thế kia, rồi giai cấp phú nhị đại xa xỉ tao nhã ra làm sao, khơi gợi đồng tình đồng cảm các loại . v. v. . Bộ phim 'công nhân mỏ than' này thì tôi cũng xem rồi, thời điểm của Hoa Hạ mà bộ phim này miêu tả thì coi như còn tương đối thật tình, nhưng sau khi ra đến hải ngoại, bộ phim này đã được biên tập lại nội dung, chỉ còn giữ lại khung cảnh cực khổ của lớp người tầng chót, hơn nữa ngôn ngữ còn rất ti tiện hạ lưu"

Tâm tình của Kha Triển Sí dần dần trở nên kích động.

Anh ta cũng không phải là một người theo chủ nghĩ dân tộc cực đoan, nhưng đối với thao tác cắt ghép biên tập của đạo diễn Lý Dương, làm mọi cách để đoạt giải lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Có một loại cảm giác buồn nôn khi người ta cố ý tuyên dương việc xấu trong nhà mình để cho người nước ngoài trào phúng chế nhạo.

Thậm chí, nói rộng ra, toàn bộ cái vòng luẩn quẩn này dù ít hay nhiều đều có mùi vị của việc sính ngoại. Đến thời điểm hiện tại, trong giới điện ảnh vẫn còn có vô số đạo diễn kêu oan cho Lý Dương, cảm thấy người ở trên thượng tầng quá mức mẫn cảm mà chà đạp nghệ thuật.

"Sau đó, cậu cũng biết rồi, dưới sự kiên trì của tôi thì bộ phim cũng trở nên nổi tiếng, nhưng tôi lại bị vứt bỏ!"

"... !"

Sau khi Kha Triển Sí nghe xong, không nhịn được mà thở dài một hơi: "Đâu chỉ đơn thuần là sính ngoại, quả thực chỉ còn thiếu mỗi nước chổng mông mà đi sang phương Tây thôi... Thời điểm tôi làm bộ phim 'Đang Tuổi Thanh Xuân', tư bản bắt ta phải mời một cậu bé da đen người ngoại quốc làm diễn viên chính, sau đó lại để cho nữ chỉnh phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới theo đuổi được nam chính kia... Lúc đó thôi cảm thấy rất tệ..."

"Giới biên kịch thì càng không cần phải nói, nói khoa trương thì ở trong cái vòng luẩn quẩn này, người ta phải mắng một cái thứ gì đó thì mới có thể chen chân vào làm nhân vật chính, biến thành người của tầng trên. Đã đến thế kỷ hai mốt rồi mà tư duy của đám người này vẫn còn đắm chìm ở thời kỳ bị đám lê dương nô dịch, con mẹ nó"

Anh ta cảm thấy mình đã nói rõ ràng hết mức có thể.

Dường như Hoa Hạ của thế giới này còn sính ngoại hơn là Hoa Hạ của thế giới trước kia.

"Vì thế cho nên là trong một hoàn cảnh rộng lớn như vậy, làm sao mà chúng ta có thể giành được giải thưởng quốc tế?"

Giọng điệu của Kha Triển Sí hết sức giận dữ, lại nói thêm những khía cạnh tệ hại của cái vòng luẩn quẩn này.

Nhưng sau khi Trương Thắng nghe xong thì nụ cười lại càng thêm phần rực rỡ, giống như là nhìn thấy một mảnh đất mới nào đó: "Đạo diễn Kha, một bộ phận trong giới đạo diễn của Hoa Hạ chúng ta có phải rất sùng bái việc sính ngoại hay không?"

Kha Triển Sí nhìn chòng chọc vào Trương Thắng.

"Giới biên kịch cũng vậy đúng không?"

"Có thể!"

"Sau đó thì sao?"

"??????"

Nhưng khi Trương Thắng càng nghe thì ánh mắt lại càng sáng ngời, không nhịn được mà khóe miệng nở ra một đường cong đặc biệt, không hiểu sao còn gật đầu liên tục.

"Trương Thắng, trong hoàn cảnh như thế này, cậu còn cảm thấy bộ phim tài liệu kia có thể đoạt giải thưởng hay không?"

"Anh cũng không cần quan tâm những thứ này đâu, đi đi!"

Thấy Trương Thắng đang ngồi bỗng đứng lên, sau đó vỗ vỗ vào vai anh ta: "Đạo diễn Kha, cứ tiếp tục làm tốt công tác chỉ đạo những người trẻ tuổi này quay phim tài liệu, còn chuyện sau này thì anh giao cho tôi là được"

Rốt cục anh ta thu hồi ánh mắt, không rên thêm tiếng nào nữa mà rời khỏi văn phòng.

Nhìn chằm chằm vào Trương Thắng với ánh mắt không thể tin được.

"Trương Thắng, thật sự tôi không nghĩ ra được là cậu lấy sự tự tin này ở đâu ra". Sau khi nhìn vẻ mặt của Trương Thắng, ánh mắt của Kha Triển Sí trở nên rất phức tạp, rốt cục thì anh ta thở dài sâu kín một hơi.

Kha Triển Sí bất chợt sửng sốt.

"... !"

Kha Triển Sí chăm chú nhìn vào Trương Thắng.

Đôi mắt của Trương Thắng sáng ngời, trong suốt, tự nhiên, không hề có vẻ né tránh hay chột dạ nào, dường như tất cả những gì hắn ta nói đều là sự thật.

Tình cảm lắm thì mình mới nói nhiều như vừa rồi, nhưng con mẹ nó nước đổ lá khoai à?

Nhưng đáy lòng lại hối hận không chịu được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận