Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1109: Tức giận

Cảm xúc đầu tiên của Chương Tiểu Cường là tức giận.

Tức giận Trương Thắng đã vô liêm sỉ ném nước bẩn vào người họ, khiến họ đứng trên đài sỉ nhục.

Sau cơn giận, thì là sững sờ.

Sau đó...

Một linh cảm rất xấu xông lên đầu.

Nhất là khi thấy Trương Thắng khéo léo điều khiển 'Xem những người ở gần' để chào hỏi, anh ta nổi da gà.

Anh cảm giác được, công năng này vô cùng có sức hút đối với giới trẻ hiện nay...

Chức năng này!

Mấy trưởng bộ phận kỹ thuật không khỏi há hốc mồm với đôi mắt gấu trúc!

Thì điện thoại của anh ta reo lên.

Sắp toang!

Chương Tiểu Cường còn chưa lên tiếng.

Đột nhiên cảm thấy nhức nhức cái đầu!

"Tôi muốn thấy chức năng này trong 3 ngày tới!"...

Bọn họ phải có được!

Là từ Trịnh Hoa Đằng.

Bất ổn!

Nhưng các nhân viên kỹ thuật trong phòng họp thì đều sốc!

Lại phải tăng ca! Sắp chết rồi!

Mặt mọi người đều như màu đất...

Đặc biệt là khi Chương Tiểu Cường vô cảm nhìn họ...

Sáng ngày 5/5.

"Chủ tịch Trịnh..."

Phòng họp yên tĩnh.

Trương Thắng đi đến lối vào tàu điện ngầm và im lặng nhìn ga tàu điện ngầm đông đúc, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt mọi người.

Luôn có thể nhìn thấy những hình dáng khác nhau trong sự phồn hoa.

Có điều quảng cáo 'mua theo nhóm' đã không còn là các thương hiệu lung tung nữa mà tập trung vào một số tên tuổi.

Kẹt xe, ùn tắc, gia thông dày đặc như đàn kiến, những làn đường dài vô tận và những bước chân vội vã.

Chỉ trong hơn 10 phút, Trương Thắng đã xem quảng cáo của 'Weiliao' không dưới ba lần.

Khi ánh nắng ban mai chiếu vào thành phố Yến Kinh, mọi người lại bắt đầu bận rộn.

Sau khi đứng ở lối vào tàu điện ngầm một lúc, Trương Thắng lên taxi và chạy về phía 'Công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng' ở phía xa.

Trương Thắng luôn cảm thấy những quảng cáo như vậy rất tốn kém và không thực dụng lắm.

Tất nhiên 'WeChat' cũng có quảng cáo nhưng không nhiều.

Thành phố này dường như luôn luôn như vậy.

Các quảng cáo như 'Đồ ăn ngoài Lai Điểu', 'Qianshou. com', 'Groupon Bội Thu' vẫn là những quảng cáo điên nhất trong số chúng.

Tốc độ của 'Công ty Khoa kỹ thuật Đằng Kỹ' cũng rất nhanh, thậm chí đáng kinh ngạc!

Họ vừa tổ chức một cuộc họp báo ngày hôm qua, thì hôm nay đã bắt đầu quảng cáo 'Weiliao' tại lối vào tàu điện ngầm Yến Kinh.

Hầu hết mọi người đều là người qua đường trong thành phố này.

Trong bảng quảng cáo tàu điện ngầm cách đó không xa... vẫn dán chuỗi quảng cáo 'mua theo nhóm'.

Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, hắn đều sẽ một mình quan sát mọi người, cảm nhận cảm xúc của họ khi họ đi làm và tan sở.

Không biết từ khi nào, nhưng có lẽ là từ tháng 2 năm nay...

Tài xế nhìn kỹ Trương Thắng, nhưng không chắc lắm, cảm thấy người như Trương Thắng khó mà bắt taxi.

Khi đến lối vào 'Công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng', tài xế phấn khích nhìn chằm chằm Trương Thắng.

"Cậu là giám đốc Trương? Cậu thật sự là giám đốc Trương ư?"

"Phải..."

"Ha ha, cuối cùng tôi cũng gặp được người thật rồi!"...

Người tài xế nói rất nhiều, liên tục nói rất nhiều thứ với Trương Thắng, thậm chí còn bắt đầu giới thiệu về bản thân.

Nói anh cũng đến từ tỉnh Chiết Giang giống Trương Thắng, một mình đến Yến Kinh để kiếm sống, anh ấy đã ở Yến Kinh thế nào trong vài năm qua và có những kỹ năng đặc biệt nào...

Trương Thắng không hề cảm thấy nhàm chán mà còn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại tài xế.

Người lái xe càng nói càng hưng phấn, đưa danh thiếp của mình cho Trương Thắng, cuối cùng anh ấy nhận ra có vẻ mình đã trì hoãn Trương Thắng rất lâu, trong lòng hơi lúng túng nhưng vẫn không kìm nén được những lời trong lòng.

"Chúng tôi hiện có một thuật toán đơn giản, thực ra nó không được gọi là thuật toán. Hiện tại, có khoảng 800. 000 người dùng 'WeChat', trong số 800. 000 người dùng 'WeChat', chúng tôi chỉ thu thập một số giới tính đã đăng ký, lấy các cô gái trẻ làm chủ trong 'người ở gần' của các chàng trai, chúng cũng nằm trong số liệu này, thu thập một số sở thích của họ, sau đó suy luận có hệ thống để làm cho phạm vi hẹn hò của 'WeChat' chính xác hơn..."

"Ồ?" – Khi Trương Thắng nghe Hứa Quang Tiêu nói thế, hắn hơi sửng sốt.

"Vâng, tôi biết, chúng tôi cũng đang cố gắng bổ sung một số tính năng này cho 'người ở gần' 'WeChat'..."

"Giám đốc Hứa, cậu biết toàn bộ số liệu nhỉ?"

Có vẻ như đang trong giai đoạn anh nồng em nồng với với nữ sếp Hàn Quốc Kim Min-jing của 'Công ty games SOA', dưới sự bồi dưỡng tình ái, Hứa Quang Tiêu 26 tuổi không còn như ông chú trung niên hói đầu 35 tuổi nữa mà giống một thanh niên 30 tuổi bị suy thận hơn.

Hứa Quang Tiêu đầu tóc đen đi đến bàn làm việc.

Dù anh ấy có nói gì đi chăng nữa, nhân viên bảo vệ cũng không cho anh ấy vào. Còn Trương Thắng thì không nhìn lại, bước từng bước về phía văn phòng 'Công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng'.

Khi Trương Thắng bước đến văn phòng, hắn thấy 7 hoặc 8 nhân viên bảo vệ ở tầng dưới đang trấn áp anh tài xế, nhưng anh tài xế kia có vẻ vô cùng mạnh mẽ, không thể giữ được anh ấy.

Sau nhiều lần tranh cãi, tài xế lên xe taxi rời khỏi.

Sau khi Trương Thắng nhìn thoáng qua thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Giám đốc Trương..."

"Ừm, giám đốc Hứa, ngồi đi..."

"Giám đốc Trương, dự án «Thành Phố Ngầm» đã phát triển xong và trải qua ba vòng thử nghiệm, «Thành Phố Ngầm» có thể đăng ký bằng tài khoản 'WeChat'. Bây giờ ta có nên công bố nó không?"

"Chờ chút đi đã." – Trương Thắng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

"Vâng!"

Nhưng ngay sau đó, tài xế đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

Tài xế ngơ ngác nhìn Trương Thắng, một lúc lâu sau, anh ấy cắn răng, đỗ xe bên đường, đi theo Trương Thắng.

Trương Thắng cười liếc nhìn tài xế, không đồng ý cũng không từ chối mà chỉ bước xuống xe.

"Đúng vậy! Giám đốc Trương, đối với đại nhân vật như cậu, tôi nghĩ cậu không chỉ cần tài xế mà còn phải có vệ sĩ. Tôi là quân nhân, huấn luyện mấy năm nay, nếu có ba năm người ức hiếp tôi có thể tự mình giải quyết được. Nếu cậu nghĩ tôi có thể làm được, tôi hy vọng được làm tài xế cho cậu..."...

"Tài xế?"

"Giám đốc Trương, tôi nghĩ thật mạo muội khi nói những lời này, nhưng tôi có thể hỏi, cậu cần tài xế chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận