Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 296. Cúi đầu

Chương 296: Cúi đầu

Thịnh Thế Entertainment cũng từng cố gắng ký hợp đồng với Tống Vũ Phỉ.

Thậm chí đích thân chị Hồng ra mặt hẹn Tống Vũ Phi tán gẫu.

Lấy cả ra hợp đồng hạng A chạm vào là bỏng.

Nhưng Tống Vũ Phi có vẻ rất kiêu ngạo và không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào...

Đáng nói hơn là khi gặp chị Hồng, Tống Vũ Phi dẫn theo cả luật sư.

Nếu...

Trương Phán Phán nghĩ lại chính mình lúc trước, đột nhiên cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

"Trương Thắng..."

Cúi đầu.

Trong lòng Trương Phán Phán có vô số điều muốn nói, nhưng cuối cùng, không nói gì ra miệng.

"Trương Thắng, tôi... tôi muốn diễn 'Mùa Hè Năm Ấy'!"

Sau khi Thẩm Hiểu Hi báo cáo xong công việc thì bắt đầu ăn cơm.

Cô nói ra câu này.

Một 'ngôi sao ngày mai', chính là hợp đồng hạng C cũng đã khiến bản thân hưng phấn không thôi, sau đó giẫm vào cái hố.

Là một chuyện rất nhục nhã.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Thì ra cô mới là kẻ ngu.

"Hử?"

Điện thoại của Trương Thắng reo lên.

Bầu không khí này kéo dài thêm 20 phút nữa, đến khi bữa ăn gần xong, cuối cùng Trương Phán Phán cũng không kìm được.

Trương Thắng trả lời điện thoại.

Trương Phán Phán cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị đè xuống tận cùng của lòng đất.

Nhưng, trong phòng, Trương Thắng lại không trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Thắng đột nhiên nhìn về Trương Phán Phán.

"Được, vừa hay cô Lâm cũng ở đây, để cô ấy nghe bài hát cậu sáng tác là hợp luôn, nhìn xem có bài nào ok để làm bài hát chủ đề không..."

"Hả?"

"A K, cậu đến rồi?"

Cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sau đó...

Cô là một đứa hề ăn nhờ ở đậu vậy.

Như thể...

Mặt lập tức nóng bừng lên.

"..."

"Tuy nói như này rất không lịch sự, nhưng có vài thứ cậu không được phép nghe trong phần nói chuyện sau của chúng tôi, cho nên, hay là, cậu về trước?"

Trương Phán Phán sững sờ.

Sau đó nhìn vào ánh mắt của mọi người.

Trương Thắng cúp điện thoại.

"Cậu ăn no chưa?"

"Ừm."

"Bạn học Trương..."

Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của Lâm Hạ.

"Phán Phán, không phải vừa nãy công ty cậu tìm cậu có việc sao? Bằng không, cậu có việc đi trước? Tối nay tôi sẽ gọi lại sau?" – Biểu cảm trên mặt Lâm Hạ hơi thay đổi, sau đó hơi ngượng nghịu, cuối cùng nhìn Trương Phán Phán.

"..."

Trương Phán Phán không gật đầu.

Cũng không rời đi.

Nhưng mặt cô càng ngày càng đỏ.

Cô đứng lên...

Sau khi do dự một lúc, lại nhìn Trương Thắng, gần như mang chút khẩn cầu:

"Trương Thắng, nể tình bạn cùng lớp, có thể nào cậu... tôi biết lúc trước tôi có nói nhiều câu hơi nhảm, nhưng bây giờ tôi, nếu cậu muốn xin lỗi, tôi có thể xin lỗi, tôi... chúng ta cũng từng là bạn học cùng lớp mà..."

Sau khi cung kính gọi Trương Thắng một tiếng thì ngồi xuống ghế.

Cả người cậu ấy hơi tán loạn.

"Giám đốc Trương, cô Lâm, fans âm nhạc ở đây nhiệt tình ghê ha..."

Đầu tóc của A K hơi lộn xộn, chỉnh sửa lại nếp nhăn trên quần áo, cẩn thận từng chút một đặt ghi – ta lên chỗ bên cạnh.

Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn.

Sau đó vừa nói xin lỗi với fans mê nhạc ở ngoài vừa đóng cửa phòng lại.

Trương Thắng vẫn không trả lời cô.

Vàng mắt cô đỏ hoe, cúi đầu, nước mắt không có cốt khí mà chảy xuống.

Lâm Hạ kéo lấy cô.

Nhưng cô lại thờ ơ.

Lúc này...

Ngoài phòng truyền đến tiếng ồn mà trước đó chưa từng có.

Như là có ai tới...

Trong phòng.

A K cõng đàn guitar đến.

Thịnh Thế Entertainment đã không thể cho cô ấy cơ hội nữa, nên là, cô muốn cố gắng một chút!

Mong muốn được đứng trên sân khấu để mọi người nhìn lấy bản thân.

Cô khao khát thành danh!

Cô cần một cơ hội!

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày như vậy, tội nghiệp giống một con chó hoang.

Dáng vẻ cô càng ngày càng thấp.

Có vẻ cậu ấy không hiểu tại sao mình vừa bước vào 'Nhà hàng Bàn Tiểu An' đã bị nhận ra.

Mới đầu chỉ có một nhóm người hỏi thăm dò.

Cậu vô thức quay đầu lại nói:

"Xin chào!"

Sau đó...

Toàn bộ nhà hàng lập tức vang lên tiếng la hét.

Những vị khách khác nghe thấy tiếng la hét đều quay đầu lại...

Dáng người với mái tóc dài, bộ râu, chiếc túi màu vàng và cây đàn guitar bị gãy trên lưng quá bắt mắt...

Rất khó để không bị chú ý...

Kế tiếp.

A K bị bao quanh muốn xin chữ ký và chụp ảnh...

Fans âm nhạc nhiệt tình nhất thời khiến cậu ấy bối rối.

Lang thang nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ được fans âm nhạc vây quanh thế này...

Nhưng rồi cậu đắm chìm trong sự ồn ào nhộn nhịp ấy, tận hưởng lấy từng cặp mắt kích động kia...

Cảm giác này thật tốt!...

Trương Phán Phán ngồi trở lại ghế.

Từ nhỏ tới lớn cô luôn là nhân vật chính, giờ đây chỉ là một người diễn phụ họa.

Nghe những giọng nói phấn khích bên ngoài...

Trong lòng cô càng thêm chua xót.

Đó là thứ mà cô luôn tha thiết ước ao...

Cô vô thức liếc nhìn A K đang ngồi xuống và cẩn thận lấy đồ từ túi của cậu ấy ra.

Cậu ấy từng là một ca sĩ lang thang, hát rong dưới gầm cầu vượt.

Lúc ấy có đi ngang qua, thi thoảng cô dừng chân lại, nhưng trong lòng cảm thấy những người này chẳng khác gì ăn mày ở thời trước cả.

Dù rằng có vài người hát cũng không đến nỗi tệ nhưng trong lòng cô vẫn xem thường như cũ.

A K trở nên nổi tiếng, độ hot của ca sĩ lang thang này trên mạng đã chen vào top 10 bảng album, độ hot cá nhân cũng vọt đến top 5 bảng người mới...

Thành danh...

Không tính là khó ở thời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận