Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 341. Quá giỏi

Tất nhiên, Thang Vũ không thể nói gì, chỉ ngồi ngơ ngác một chỗ, nhìn tất cả mọi người bên dưới đưa ánh mắt tôn kính về mình, nghe từng tràng vỗ tay khiến người ta xấu hổ.

Anh nghe Trương Thắng tiếp tục kể về câu chuyện 'ẩu đả' giữa mình và Nhiếp Tiểu Bình!

Cuộc ẩu đả này, suy nghĩ kỹ nếu không phải có Trương Thắng xúi giục, ám chỉ ở bên cạnh thì có khi anh ta sẽ không đánh Nhiếp Tiểu Bình cho thảm như vậy...

Nhưng trong miệng Trương Thắng, anh ta đã trở thành một người vô cùng khắc khe về chất lượng, ngay cả khi năng lực sản xuất không theo kịp, ngay cả khi không có lợi nhuận, anh cũng vẫn phải bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng.

Thang Vũ lại nghe thấy một tràng pháo tay.

Sau đó...

Rất nhiều máy quay chụp vào anh ta, ánh sáng của máy ảnh khiến cho mặt của anh lại chói lên lần nữa.

Anh ta giống như con mèo nhỏ ngơ ngác bị đèn pha chiếu vào, đầu óc trống rỗng. ...

"..."

Vị lãnh đạo này tên là Chu Tung.

"Phải, thật sự quá giỏi!"

Thẩm Nghị nghe được giọng này, thở dài một hơi trong lòng sau đó cảm thấy khó mà tin được.

Dường như anh còn nghe thấy tiếng thở dài.

Đã qua tuổi nghỉ hưu từ lâu, nhưng sau đó lại được Yến Thạch Hóa mời về lại.

Một số nhà lãnh đạo chuyển ánh mắt sang Thang Vũ.

Là người đã dắt nối bình điện Bác Thế từ phòng tập huấn thành doanh nghiệp nhà trường.

"Quá giỏi!"

Thẩm Nghị thấy ánh mắt của lãnh đạo bên cạnh càng ngày càng phức tạp.

Một lãnh đạo đầu tóc hoa râm, mang kính dày cảm khái bên tai Thẩm Nghị.

Lúc đó...

"Thầy Thang là một nhân tài và cũng là biểu tượng cho Yến Thạch Hóa chúng ta, chúng ta không thể để một nhân tài như vậy chịu uất ức được..."

Yến Thạch Hóa chỉ có vài mẫu đất...

Ông Chu Tung năm nay đã 70 tuổi.

Thầy Chu Tung từng là hiệu trưởng của Yến Thạch Hóa.

Cho nên...

Những thứ mà người khác không thể lấy đồ từ bộ giáo dục thì ông có thể, những việc mà người khác không thể làm thì ông làm được...

"Trương Thắng này là sinh viên năm nhất năm nay?"

Tất cả giống như một nhà máy, không ai có thể tưởng tượng rằng Yến Thạch Hóa sẽ bén rễ ở Yến Kinh ở tương lai và trở thành một trường đại học hạng 2 chỉ trong mấy chục năm.

Sau đó ông lại xem xét các thương hiệu khác.

Sau đó, thiết bị dạy học, giảng viên, sinh viên, giảng dạy...

"Tôi vẫn có thể đi được..."

Thẩm Nghị vội vàng bước lên phía trước giúp đỡ, nhưng bị ông từ chối.

Ông đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa.

Trong đó, công của Chu Tung rất lớn!

"Vâng!"

"Ồ."

Thầy Chu Tung nhìn Trương Thắng trên đài, gật đầu, trong ánh mắt hiện vẻ thưởng thức.

Toàn bộ lãnh đạo của Yến Thạch Hóa đều biết năng lực của Chu Tung...

Anh biết có lẽ chuyện này chắc là thành công rồi.

Thẩm Nghị nhìn thầy Chu Tung xúc động...

Một ngày sau khi nghỉ hưu, ông được học viện mời về lại.

"Thầy Chu, dự án mà trường học mong đợi..."

"Cậu viết một báo cáo khác đi, tôi đã đọc bản báo cáo trước đó rồi, nội dung trong báo cáo thậm chí còn không chi tiết bằng một phần mười như lời nói của tiểu Trương..."

"Ấy?" – Thẩm Nghị xấu hổ.

"Tiểu Thẩm..." – Lúc rời đi, Chu Tung lại nhìn Thẩm Nghị lần nửa.

"Có ạ!"

"Làm tốt lắm!"

"Cảm ơn thầy!"

Thẩm Nghị nghe được mấy câu này, nháy mắt phấn chấn.

Anh ta gật gật đầu, trở về chỗ ngồi, nhưng trong lòng vẫn hưng phấn khôn tả.

Trong đám đông.

Vài người có tính tình vừa tệ vừa bướng, nhưng chỉ cần biết cách lèo lái thì những tính cách ấy sẽ lập tức trở thành 'phẩm chất tốt đẹp' 'tính quái lạ của người tài' 'phẩm cách đáng kính'.

Thang Vũ đã cách các nhà lãnh đạo gần hơn một bước.

Hắn cũng thấy một số lãnh đạo đi xuống và trò chuyện một vài thứ với Thang Vũ.

Đã không còn ai nói với Thang Vũ chuyện bình điện Bác Thế quá đắt.

Hắn nhìn thấy nhiều nhà thương hiệu trên sân khấu bắt tay với Thang Vũ, biểu lộ rất kích động!

Một học sinh bình thường cũng dám nói về những thứ này.

Càng khó tin hơn...

Những thứ hắn nói khiến người ta không thể bắt bẻ!

Sau khi nói xong...

Ngay cả anh ta cũng không nhịn được mà vỗ tay!...

"Tiếp theo, tôi xin tuyên bố bắt đầu lễ ký kết!"

Tiếng vỗ tay như thủy triều.

Trương Thắng lại cúi chào mọi người.

Sau đó mời Thang Vũ lên sân khấu.

Thẩm Nghị thật khó tưởng tượng.

Kế hoạch cực kỳ chi tiết, nói về tình hình hiện tại ở nước ngoài và trong nước, nói về nền tảng của nguồn năng lượng mới, nói về thị trường...

Hắn không kể chuyện nữa mà là giới thiệu quy hoạch trong tương lai của Bác Thế.

Lần này...

Trương Thắng vẫn đang giới thiệu bình điện Bác Thế.

Trên đài.

Trương Thắng đi xuống, ngồi vào ghế, uống một hớp nước.

Mặc dù trên đài hắn nói rất có lực hấp dẫn, nhưng từ đến cuối tâm trạng đều rất bình tĩnh.

Đây chỉ là đài nhỏ.

Lên đó nói một câu...

Đơn giản như là ăn cơm vậy.

Thẩm Nghị cũng không đứng chung với các lãnh đạo kia mà là đến cạnh Trương Thắng.

"Trương Thắng..."

"Thầy Thẩm, lãnh đạo trường chắc là hài lòng chứ?"

"Rất hài lòng, Trương Thắng, nói thật, tôi muốn biết, lần diễn thuyết này em diễn tập bao lâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận