Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1002: Mặt dày

Trương Thắng trả lời điện thoại xong, sau đó tắt nguồn nó dưới vẻ mặt phức tạp của Lâm Hạ.

Rồi hắn tiếp tục nhìn Lâm Hạ.

"Lâm Hạ, bất luận là về mặt tình cảm, thực tế hay những mặt khác, tôi đều cảm thấy tôi thích cậu!"

"..."

"Tôi sẽ không ép buộc bất cứ ai, nếu cậu nghĩ con người tôi ổn, mà cậu cũng có chút ý với tôi, thế thì chúng ta không ngại to gan hơn một tí, tiến về phía trước một bước..."

"..."

"Tôi vẫn là có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất cậu không cần lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tôi không có cha mẹ, không hề tồn tại chuyện mẹ chồng nàng dâu gì, về họ hàng, tôi đã sớm đoạn tuyệt với họ hàng rồi, cả nhà tôi còn mỗi mình tôi thôi..."

"..."

"Trương Thắng, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như cậu..."

Đại sảnh đột nhiên im lặng.

Lâm Hạ chăm chú nghe, lúc đầu hơi cảm động, nhưng càng về sau, càng nghe càng cảm thấy Trương Thắng đang khoác lác...

"..." – Lâm Hạ nhìn vẻ mặt của Trương Thắng, cô cảm thấy nếu tiếp tục nhịn nữa thì sẽ bị nội thương.

"Cậu càng không phải lo về nhân phẩm của tôi, tôi chân thành, nghiêm túc, tận tâm, ham học hỏi, tính cách tốt, tài năng, hiểu biết, lạc quan, vui vẻ, tích cực và có một trái tim đỏ rực, cống hiến phấn đấu cho Hoa Hạ, là nhân tài kiệt xuất của thời đại..."

"Vậy, vậy thì chúng ta thử xem..." – Lâm Hạ nói xong những lời này, cúi đầu rời khỏi ghế sofa.

"Cậu cũng không phải lo chuyện sính lễ, hiện tại tôi dồi dào vốn liếng, cho nên chuyện sính lễ hoàn toàn không thành vấn đề, cậu không cần lo chuyện nhà cửa, tôi có tài sản hơn một tỷ, có thể mua nhà ở bất cứ đâu tại Yến Kinh... khụ, khụ, tất nhiên, nếu cậu muốn mua nhà giống cố cung thì tôi còn hơi chưa đủ..."

Chỉ còn lại tiếng của tiết mục cuối năm...

"..."

"..."

"He! Không phải giờ cậu đã gặp được ư?"

"Cha tôi..."

Cuối cùng cô không thể nghe được nữa:

"Yên tâm, chú Lâm sẽ không quay lại..."

Một lúc lâu sau.

"Tối nay tôi ngủ ở đâu? Cậu tìm cho tôi chăn mềnh với..."

Lâm Hạ nằm trên giường, quấn chăn, hiển nhiên có hơi buồn ngủ, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được.

Tiếng pháo trong đêm giao thừa.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, làm bản thân thư giãn và đi ngủ, nhưng nằm trên giường một lúc lâu, cô lại càng trằn trọc nhiều hơn!

"Yên tâm, dì Cố cũng không về đâu... nếu cậu lại không đi tìm chăn mềnh cho tôi thì tôi sẽ vào ngủ với cậu đấy..."

Khi cô đến ghế sofa thì thấy Trương Thắng đã duỗi thẳng lưng mà ngủ, tuy không ngáy nhưng lại ngủ vô cùng thoải mái.

"Vậy mẹ tôi..."

Cô lại cảm thấy trên người Trương Thắng ẩn chứa vô số bí mật, điều này khiến Lâm Hạ cảm thấy bất an...

Người này, lúc thì nhìn rất có lòng, lúc thì trông khá đáng ghét, hành vi vô liêm sỉ của hắn khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng đôi khi...

Cô nhón chân tới ngồi cạnh Trương Thắng, nhìn khuôn mặt của Trương Thắng...

"!!!"

Cô chợt ngồi dậy, bực bội nhìn đồng hồ 3h30 sáng!

Cô hít sâu một hơi, lắng nghe trong phòng một lúc...

Thấy bên ngoài không có tiếng động, cô mặc quần áo vào rồi cẩn thận mở cửa.

Khi pháo hoa ngoài cửa sổ ngừng vang lên, toàn khu vực trở nên yên tĩnh.

Sau đó mặt Lâm Hạ lại đỏ lên!

Cô sợ Trương Thắng, cái tên được voi đòi tiên này đột nhiên gõ cửa, sau đó...

Thỉnh thoảng cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, liên tục xác nhận cửa đã khóa, sự căng thẳng trong cô dễ chịu hơn một chút.

Nhưng...

'Lâm Hạ, tôi đã nói rồi, đây là khoản đầu tư có giá trị nhất trong cuộc đời cậu'.

Khi lời này của Trương Thắng xuất hiện trong đầu Lâm Hạ, Lâm Hạ dần cảm thấy an tâm hơn.

"Haiz, trông già dặn, nhìn ngứa đòn thế kia, nhưng đi ngủ chẳng phải cũng đá chăn?"

Lâm Hạ cẩn thận nhặt chăn của Trương Thắng nhẹ nhàng đắp lên, sau đó nhìn Trương Thắng một lúc, xác nhận Trương Thắng đang ngủ say, cô cười đi về phòng.

Sau khi về phòng, trong đầu Lâm Hạ tràn ngập Trương Thắng, sau đó cô nghĩ về tương lai và cuốn sách mới của mình...

Nghĩ một hồi, bất giác chìm vào giấc ngủ.

Đại sảnh lại rơi vào im lặng.

Trương Thắng từ đầu đến cuối nằm trên ghế sofa, giấc này hắn ngủ rất yên bình...

Ghế sofa ấm áp, lại có mùi thơm thoang thoảng nên hắn không khỏi quấn mình trong chăn.

Sau đó...

Dường như hắn vừa mơ.

Không nhớ đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy giấc mơ này rất đẹp, sau khi tỉnh dậy, cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Ví dụ như, nghĩ đến việc sống chung, Trương Thắng lại nghĩ đến việc mua nhà, sau đó tự nhiên nghĩ đến việc xây biệt thự hay gì đó, sau đó nghĩ đến cách trang trí biệt thự, thậm chí còn nghĩ đến việc xây dựng một sân trong hoặc một trang viên...

Nên sắp xếp cuộc sống mới tiếp theo của mình như thế nào? Có cần ở chung...

Hắn cười.

"Cậu tỉnh rồi?"

"Ừ, tỉnh rồi..."

"Cậu rửa mặt đi, bữa sáng đã xong rồi, cháo và đồ ăn đơn giản thôi..."

"Được!" – Trương Thắng lại vươn vai, sau khi mặc quần áo xong, hắn bước xuống ghế sofa.

Lâm Hạ đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân mới, Trương Thắng vừa đánh răng vừa suy nghĩ vài chuyện không đâu.

Ví dụ như...

Nếu hôm qua hắn không lấy chăn ra, vậy hắn...

Ví dụ như...

Trương Thắng vươn vai, nhìn về phía phòng ngủ chính, đêm qua Lâm Quốc Đống và Cố Giang Yến không về nhà...

Khi mở mắt ra, hắn thấy Lâm Hạ đã làm bữa sáng xong, đang nằm phơi nắng trên ban công và đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận