Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 400. Rất nổi

Bãi biển mỹ lệ, người đẹp mặc bikini, những điệu múa Samba cháy bỏng, những giám khảo tràn đầy quyền uy. ,

Đạo diễn Trần Bân của Cuộc Gọi 1988 vô cùng chờ mong.

Trên phi cơ Trần Bân đã tưởng tượng tới cảnh sau khi bản thân hạ cánh thì sẽ gặp được cảnh tượng phồn hoa và nhiệt tình ra sao.

Sau đó khi máy bay đáp xuống, bụi đất bay tứ tung, trong lòng Trần Bân dần sinh ra một cảm xúc khó chịu.

Khi ô tô đi ngang qua khu nhà giàu thì Trần Bân không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại hắn còn cảm nhận được một loại cảnh đẹp chỉ có khi đi nước ngoài.

Tuy nhiên ô tô không ngừng lại ở khu nhà giàu,

Đồng thời nó cũng không dừng ở rạp chiếu phim lớn nhất khu vực, mà ô tô càng đi càng nhanh, phóng qua vô số đường gập ghềnh, nhìn thấy vô số bụi đất bay tứ tung...

Cuối cùng Trần Bân sợ ngây người!

Trong lòng của hắn vẫn mang theo một số hi vọng, hắn nghĩ rằng dù không phải chính quy nhưng giải thưởng này cũng sẽ không quá kém.

Khi xe dừng ở dưới chân núi, bọn hắn nhìn thấy dưới sân khấu lớn kia là vô số người bản địa, những người cực kỳ "bình dân" đang tập trung coi phim.

Mặc dù thúc thúc đã nhắc hắn rằng đây rất có thể là một giải thưởng gà rừng không đáng tin.

Nhưng!

Trần Bân quay đầu nhìn về phía phó đạo diễn Cao Huy, hắn nói đùa một câu để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.

Một khắc này bản thân hắn cực kỳ rung động!

Hắn thấy được vô số ngôi nhà xập xệ, cao thấp không đều nhau, thấy được vô số rác rưởi vứt lung tung, khiến cho người khác cảm thấy tê người...

Cùng với vô số trang trí đơn sơ, các loại băng rôn quảng cáo treo khắp nơi...

Sắc mặt của Cao Huy cũng vô cùng khó coi.

"Phim của chúng ta không lẽ sẽ được chiếu ở nơi này sao... !"

Dù sao nó cũng đã rất nổi trong thời gian vừa qua mà!

Hắn không ngờ giải thưởng này lại tồi tàn đến như thế này!

Nhưng...

Nhưng...

Nhất là khi hắn thấy màn hình kia, không, đó còn không xứng được gọi là màn hình nữa, nó chỉ là một thiết bị chiếu phim cỡ lớn mà thôi...

Miệng hắn mở to, thậm chí hắn còn cảm thấy có thể là mình điên rồi!

Khi ánh đỏ của trời chiều dần biến mất.

Hắn chỉ có thể kiên trì tới cùng mà thôi, hắn lấy ra thư mời sau đó lúng túng đi vào dưới cái nhìn của vô số đại chúng đang coi phim.

Thậm chí có vài vị nữ diễn viên mở miệng mắng to, nghĩ rằng bản thân bị lừa!

Ở Hoa Hạ hắn đã khen giải thưởng này cực kỳ cao...

Bọn hắn thấy được những nhân viên bảo an đứng xa xa đang đi tới, trên tay những người này là những khẩu súng trường.

Tất cả mọi thứ đều ván đã đóng thuyền rồi!

Có ai cầm thứ này đi đón người chứ?

Nhưng...

Mặc dù mọi người ở đây không biết những bảo an kia đang nói gì nhưng tựa hồ người đó đang hoan nghênh bọn hắn đến.

Bây giờ mà về thì con mẹ nó thật sự quá mất mặt!

Đây mà là giải thưởng gì chứ?

Mẹ nó, thật sự là bị lừa.

Nhưng sau khi mắng xong thì bọn hắn chỉ có thể ngậm miệng.

Chạng vạng tối.

Cao Huy từ trong nhìn ra ngoài, hắn thấy được toàn bộ diễn viên cùng đạo diễn ở ngoài đều trong trạng thái ngơ ngác!

Từng vị đạo diễn cùng với diễn viên từ từ đi xuống xe.

Nơi xa cũng xuất hiện vài chiếc xe.

Những đạo diễn cùng với diễn viên khi thấy những cây súng kia thì đều gương mặt trắng bệch, không còn chút máu, bọn hắn lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khi khóc.

Sau đó...

Tất cả mọi người từ từ đi vào trong, khung cảnh giống như những con heo đang chờ bị giết thịt vậy, cuối cùng tất cả đều ngồi trên vị trí đặc biệt của riêng bọn hắn.

Tề Dự Phú đứng cách đó không xa cũng thấy được một màn này.

Khi thấy được những biểu lộ của những đạo diễn cùng những diễn viên kia thì hắn thở dài một hơi.

Ban đầu Trương Thắng không nói những tên này sẽ tới đây mà, không phải sau khi tổ chức xong liền gửi phần thưởng về nước sao?

Đáng chết!

Sao số điện thoại của Trương Thắng mấy ngày nay gọi hoài không được?

Nếu như Trương Thắng nói cho hắn biết những đạo diễn cùng diễn viên sẽ trực tiếp tới đây thì hắn sẽ không làm sơ sài như vậy rồi.

Nhưng hiện tại thì đã quá trễ.

Tề Dự Phú không ngừng gọi điện thoại về nước, hắn đã không gọi được cho Trương Thắng trong hai mươi ngày.

Đến ngày thứ hai mươi mốt thì hắn đã kết nối được với Trương Thắng thông qua con trai Tề Hải Phong của mình.

Hắn nói với Trương Thắng rằng những đạo diễn cùng với những diễn viên kia đã tới rồi, không gạt nổi nữa.

Nhưng Trương Thắng ở đầu dây bên kia vẫn rất bình tĩnh.

Y chỉ phân phó Kha Triển Si mang theo một phần ghi âm, đến ngày mai phát lên cho tất cả mọi người ở đó nghe là được.

"Chúng ta không phải Oscar, chúng ta khác với Oscar, Oscar tỏa ra mùi thối nồng nặc của các giao dịch đen tối, tôi từng đứng bên cạnh thảm đỏ, tôi từng thấy những tên hề được coi là "cao quý" đang làm điệu làm bộ..."

"Chúng ta không phải Berlin, không phải Venice, càng không phải là Cannes, những thứ đó đứng trên cao, mặc lên một lớp áo ngoài rằng bọn chúng đang quan sát tầng dưới chót của xã hội, nói về nghệ thuật, nói về những thứ trang nhã, nhưng cuối cùng bọn chúng lại bị chính trị thao túng, biến thành cuộc chiến danh lợi của phe đông và phe tây... !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận