Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 144. Phóng sự

Chương 144: Phóng sự

Nửa đêm.

Ánh trăng lạnh lẽo.

Trong căn phòng thuê, vẫn còn lượn lờ khói thuốc lá.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Kha Triển Sí lại không bình tĩnh được, mà càng áp lực hơn.

Thời gian trôi đi từng chút.

Mỗi một giấy đều như đang móc vào tim anh.

Nửa tiếng sau, anh ra khỏi phòng trọ.

Hắn ta nằm ngửa trên tấm nệm bọt biển nhả khói, ánh mắt thỏa mãn vui sướng.

Tiếng động lục lọi thùng rác của tên say rượu rất lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới Trương Thắng, hắn vẫn cứ đi lên từng bước một.

Nhưng bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, nhìn từ khẽ hở của lầu ba xuống, dù sao thì nhìn người có vấn đề về thần kinh này tưởng như vô hại nhưng không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Đợi hắn lên thang lầu, tên say rượu đang nhả khói kia đột nhiên kích động mà nhào vào thùng rác, điên cuồng tìm món đồ gì đó, hình như loáng thoáng thấy được một túi có bánh mì và nước khoáng còn thừa...

Tựa như một con chuột to lớn đang lục lọi trong góc tối, thân thể bẩn thỉu sắp hòa cả vào thùng rác.

Nhưng có vẻ mắt của hắn đang nhìn khắp nới, hình như là đang suy nghĩ gì đó, nhưng cũng như là đang đánh giá chi tiết cạnh hành lang.

Ở đầu hành lang phòng trọ cũng không có tiếng bước chân vang lên.

Kha Triển Sí chú ý tới bước chân của Trương Thắng.

Lúc vừa chuyển tới đây, Kha Triển Sí và bạn gái Tưởng Tiểu Ưu còn thấy hơi sợ, nhưng theo thời gian, sau khi nhận ra tên say rượu chỉ lục tìm tàn thuốc và bánh mì thừa trong thùng rác, không có thương tổn gì với người thường thì bọn họ dần không còn sợ nữa.

Chỉ có một tên say rượu đang moi đồ ở cạnh thùng rác, làm vang lên tiếng 'sột soạt'.

Lại qua hơn mười phút nữa, cuối cùng thì Trương Thắng cũng đi ra từ quán net dưới lầu, hắn thoáng ngừng cạnh tên say rượu rồi vớt một túi rác xuống.

"Đạo diễn Kha?"

Qua thêm mười phút, tên say rượu lật tìm được vài điếu thuốc có đầu thuốc chưa hút xong, hắn ta lụm lên rồi tham lam mà rít một hơi.

"Bạn học Trương..." – Kha Triển Sí giật nảy.

Từ đầu đến cuối, bước đi của Trương Thắng luôn không nhanh không chậm, rất có nhịp, giống như là mỗi bước đều có nốt nhạc vậy.

Ngay lúc Kha Triển Sí nghi hoặc, Trương Thắng đột nhiên ngẩng đầu lên:

Trương Thắng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn bộ dạng của Kha Triển Sí sau khi bình tĩnh, lập tức cười lên:

Sau khi Tưởng Tiểu Ưu vào bếp, phòng khách đột nhiên rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

"Đạo diễn Kha, trên đường đi, em vẫn đang ngẫm nghĩ chuyện phim phóng sự..."

"Không sao không sao, mau vào đi..." – Anh đón Trương Thắng vào, đóng cửa lại.

Anh ta hoàn toàn không có chút hứng thú nào với phim phóng sự.

"Xin lỗi đạo diễn Kha, em đến chậm."

Phòng khách lại lâm vào sự im lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng nấu ăn trong phòng bếp của Tưởng Tiểu Ưu và tiếng của máy hút khói liên tục.

Thật sự mà nói, phim phóng sự quá ít thị hiếu, mà giới hạn trên cũng không cao.

Thực tế thì, là một đạo diễn đã quay phim, cũng hot lên sau một lần quay, ít nhiều gì cũng muốn tạo thêm một tầm cao mới trên màn ảnh lớn.

Tưởng Tiểu Ưu nhiệt tình mời Trương Thắng ngồi, hỏi hắn có muốn ăn bữa khuya không, thấy Trương Thắng gật đầu thì tự mình vào bếp làm đồ ăn.

"Phim phóng sự gì cơ?"

"Em đã nói qua cho anh rồi, phim phóng sự về học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước của học viện, chắc chắn bọn họ có rất nhiều câu chuyện... Nhưng sau khi em nghĩ đến câu chuyện của anh chị tốt nghiệp khóa trước phần lớn đều xuôi gió xuôi nước, nên là em lại nghĩ tới các anh chị tốt nghiệp bằng phổ thông, hoặc là phóng sự câu chuyện về học sinh ở tầng chót..." – Trương Thắng cười nói, sau khi nói xong, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.

Kha Triển Sí không tiếp lời Trương Thắng.

Kha Triển Sí có ý muốn phá vỡ sự im lặng, nhưng không biết tại sao trong đầu lại trống rỗng đến đáng sợ.

Rõ ràng nơi này là nơi quen thuộc nhất, nhưng khi Trương Thắng ngồi vào đối diện mình, trong lúc vô hình, khí thế của hắn đè ép đến cả người mất tự nhiên.

"Đâu có, bây giờ tôi rất tự nhiên, lúc bình thường tôi đều là thế này." – Kha Triển Sí chỉnh sửa tư thế ngồi, nhưng không biết sao lại có vẻ rất cố ý.

"Đạo diễn Kha, đây là nhà anh, anh không cần phải câu thúc như vậy."

Thời gian lại dần trôi qua mấy chục giây.

Trương Thắng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dường như Kha Triển Sí không trả lời thì Trương Thắng cũng không định đập tan cục diện bế tắc vậy.

Rốt cuộc Kha Triển Sí không chịu nổi loại cảm giác đèn nén này, anh ta thở dài một hơi, giống như có thứ gì sụp đổ trong thâm tâm, anh nhìn Trương Thắng:

"Tôi có thể giúp gì được cho cậu chứ?"

"Giúp em dạy một người!"

"Dạy?"

"Không cần anh quay phim phóng sự, anh dạy người ấy quay kiểu gì, điều khiển góc độ như nào, làm sao để chia cảnh, biên tập như thế nào, cách xử lý hậu kỳ..."

Kha Triển Sí im lặng một lát, rồi gật đầu.

Chuyện này cũng không khó gì với anh ta.

Sau khi thấy anh gật đầu, Trương Thắng cười lên, ngay sau đó nhìn Kha Triển Sí:

"Đạo diễn Kha, em có thể nghe câu chuyện về anh một chút không?"

"Chuyện của tôi?"

"Phải, chị dâu có kể vài chuyện về anh, nhưng là theo ánh mắt của chị ấy, không tính toàn diện lắm, nên là em cần nghe câu chuyện về anh, từ việc viết sách đến xuất bản đến khi hot, sau đó ký hợp đồng với Tinh Quang Vị Lai, bao gồm chuyện anh gặp được ai trong Tinh Quang Vị Lai, quan trọng là kể cho em thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các lãnh đạo trong đó..."

Sau khi Kha Triển Sí nghe vậy, do dự một lát rồi gật đầu:

"Được hút thuốc chứ?"

"Đạo diễn Kha, đây là nhà anh, dù anh có muốn múa thoát y thì cũng là quyền của anh."

"À."

Kha Triển Sí đốt một điếu thuốc, kể về lúc trước trong cảnh khói thuốc lượn lờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận