Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 369. Được phê duyệt

Chương 369: Được phê duyệt

Hậu quả của cuộc khủng hoảng tài chính vẫn đang ảnh hưởng đến công ty này, cho dù nó có nền tảng vốn liếng vững chắc, nhưng kể từ nửa đầu năm nay, công ty đã lục tục bắt đầu cắt giảm biên chế.

Trước hết là cắt giảm lương của nhóm công nhân phổ thông, sau đó đến các cán bộ cấp trung, rồi lại đến một số cao tầng cấp cao.

Một loạt các khó khăn trắc trở khiến cho đánh giá của thị trường về 'Quốc tế Ngân Thiết' này ngày càng thấp hơn...

Nó không chỉ không được niêm yết theo thời gian dự kiến, mà thậm chí còn càng cách xa thị trường!

Ngoài 'Quốc tế Ngân Thiết', vài doanh nghiệp cỡ vừa trong huyện cũng đang gặp khó khăn, một số thậm chí đã đóng cửa.

Không có sự hỗ trợ của công nghệ kỹ thuật chuyên môn, mô hình xưởng gia đình dần không thể theo kịp thời đại, ngành mua sắm trực tuyến chưa được phổ biến theo nghĩa thực...

Tỷ lệ thất nghiệp năm ngoái tăng vọt gần 5 điểm...

Hiệu ứng siphon...

Trong ký ức...

Ông cũng trò chuyện với Trương Thắng về tình hình hiện tại trong huyện...

Sau khi ăn sáng xong, Trương Thắng đứng dậy liếc nhìn 'Quốc tế Ngân Thiết' ở phía xa.

Chủ quán tiệm bánh bao hấp tên là Vương Quốc Võ, khi Trương Thắng còn học cấp 2 thường ăn bánh bao của ông...

Mà là đi dạo trong khu công nghiệp của huyện Thương Đông này.

Tất cả những điều trên đã khiến nền kinh tế của toàn huyện Thương Đông rơi vào tình trạng trì trệ tạm thời, thậm chí suy thoái.

Từng có lúc, việc được đi làm trong 'Quốc tế Ngân Thiết' là vô cùng vinh dự trong cái huyện nhỏ này.

Mặc dù Vương Quốc Võ không nhận ra Trương Thắng là ai, nhưng cũng thấy quen mắt.

Trương Thắng lắng nghe nghị luận của người qua đường, rồi hỏi chủ quán bánh bao hấp vài câu.

Luôn tồn tại bất cứ khi nào!

Huyện Thương Đông...

Nói về nơi này thì chính là một thành thị không có hi vọng, trong 2 năm này có rất nhiều người đều chạy sang thành thị kế bên làm việc.

Mặc dù thuộc tỉnh Chiết Giang, nhưng nó nằm ở chỗ giao nhau của tỉnh Chiết Giang và tỉnh Giang Tây.

Trương Thắng không vội về thôn để giành lại căn nhà kia.

Hiểu đại khái tình hình của huyện Thương Đông.

Thuế doanh nghiệp không thể tăng, chính phủ không có tiền, chính phủ không có tiền, không có nguồn nhân lực, không thể thu hút các doanh nghiệp bên ngoài đầu tư, bên ngoài không đầu tư, thuế càng không thể tăng lên, chỉ có thể miễn cưỡng nhận trợ cấp của nhà nước, bồi dưỡng, hỗ trợ một số cơ sở hạ tầng, không đến mức bị đào thải nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Nếu kinh tế không đi lên, nguồn lực dân số sẽ bị hút đi, thiếu nguồn lực dân số, khả năng cạnh tranh của toàn thành phố sẽ ngày càng ít, nhiều doanh nghiệp lớn coi thường nơi này, một số doanh nghiệp vừa và nhỏ bên ngoài không thể nhận được sự hỗ trợ thỏa đáng của chính phủ càng không muốn đến...

"Trương Thắng! Đại học doanh nghiệp đã được phê duyệt rồi!"

Nhưng không có đồ lạ hay ngọn núi có thể trở thành khu du lịch.

Trường chiếm 20% cổ phần, trong 20% đó có vài lãnh đạo cũng nắm giữ một tỷ lệ cổ phần nhất định.

Có nhiều núi...

Trong điện thoại.

60% còn lại do một mình Thang Vũ nắm giữ.

80% còn lại, 20% nằm trong tay 'NC Studio' của Trương Thắng theo hợp đồng đã thỏa thuận trước đó.

Giao thông ở đây không tệ, nhưng vì nguyên lý siphon nên nhiều thanh iên đã sang thành phố bên cạnh mua nhà.

Cuộc gọi là từ Thang Vũ.

Thang Vũ rất phấn khởi.

Anh ta rất nhiệt tình nói với Trương Thắng về một loạt những chuyện trong trường.

Nói đơn giản thì đó là một vòng luẩn quẩn.

Giữa trưa, Trương Thắng trở về khách sạn nghỉ ngơi, trong lúc đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại từ Yến Kinh.

Trương Thắng đều đi dạo trong khu công nghiệp của huyện.

Từ sáng đến trưa.

Thang Vũ cho biết mặc dù nhà trường có cổ phần nhưng hợp đồng quy định rõ nhà trường sẽ không tham gia kinh doanh 'Bình điện Bác Thế' trừ các hướng đi quan trọng, chỉ cung cấp một phần hỗ trợ.

Nhưng những rủi ro tương ứng phải do Thang Vũ gánh chịu.

Ngoài ra, các khía cạnh kỹ thuật đều làm theo yêu cầu của Thang Vũ, nhà trường không tham gia vào việc kiểm soát.

Thỏa thuận này cũng khiến Trương Thắng bị sốc, không ngờ Yến Thạch Hóa lại trao cho Thang Vũ nhiều quyền như vậy.

Nhưng sau khi nghe xong, Trương Thắng lại lâm vào trầm tư.

"Nếu chúng ta mở một nhà máy chi nhánh bên ngoài, chúng ta cũng có 20% cổ phần của trường? Nhưng khoản đầu tư là do công ty chịu? Nói cách chính xác, đó là 80% trách nhiệm của chúng ta?"

"Hả? Cái này..."

Trong điện thoại, Thang Vũ mịt mờ một lát, sau đó vô thức im lặng, vài giây sau trả lời:

"hình như thế, đúng là trong hợp đồng có viết."

"Ồ."

Trương Thắng gật đầu.

Không có gì kinh ngạc, ngược lại lộ ra một nụ cười.

Này mới là hợp lý!

"Trương Thắng, sao em lại hỏi câu này?" – Thang Vũ nghe được trong lời của Trương Thắng có gì đó nên hỏi một câu.

"Thầy Thang, chúng ta đã ký rất nhiều thỏa thuận hợp tác chiến lược cho các thương hiệu xe điện, liệu chúng ta có thể theo kịp năng lực sản xuất không?" – Mắt Trương Thắng nheo lại.

"Đây cũng là chuyện thầy muốn tìm em, thầy dự định mở rộng quy mô ra xung quanh Yến Kinh, đất do Yến Thạch Hóa cung cấp cho chúng ta đã bắt đầu không đủ, chúng ta cần tuyển người, huấn luyện người..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận