Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 354. Ngại ngùng

Kha Triển Sí gật đầu.

Nhưng khi lấy điện thoại ra định gọi thì lại thấy không đúng lắm.

Từ đã... cái này...

Thăng cấp thành bom tấn quốc tế rồi à?

Một bộ phim học đường nhỏ có giá 4 triệu!

Bom tấn quốc tế?

Anh ta nhìn dáng vẻ của Trương Thắng nghiêm túc không như đang nói giỡn, càng thêm nghi ngờ lên.

Chờ chút!

Bữa tiệc rượu này...

Anh ấy cầm cự cho đến khi kết thúc bữa tiệc.

Đương nhiên cũng không có nhịp sống nhanh như Yến Kinh.

Mặc dù trên mặt nở nụ cười, vẫn đùa giỡn và nâng ly chúc mừng bạn học như không có gì, nhưng cả người thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ ra.

Màn đêm sâu lắng.

Chẳng những Lâm Hạ không trở về mà ngay cả Trương Phán Phán cũng biến mất.

Có khi nào...

Nhưng...

Đêm ở Thương Châu không xa hoa trụy lạc như ở Yến Kinh.

Trương Thắng nói một hồi, chính mình cũng thành tin rồi?...

Khiến Cao Phi rất thất vọng.

Dường như đang đùa cợt sự thất bại của anh ấy, ở nhiều mặt.

Qua khung cửa sổ, nhìn xung quanh tòa trường học cũ, thỉnh thoảng có thể thấy tốp năm tốp ba người già đi bộ hoặc trò chuyện.

"Không sao, anh Cao Phi, phụ nữ đều là động vật tinh tế, anh tỏ tình công khai như vậy, chắc chắn người ta sẽ chạy, em là con gái, em cũng sẽ ngại ngùng..."

Lâm Hạ cũng không quay lại.

Chỗ ngồi trống không...

Anh ấy xem nhân vật của mình nhiều lần.

Cao Phi bước ra khỏi phòng ăn, rời khỏi khách sạn, trở về chỗ ở của mình, anh ấy lấy ra cuốn sách 'Mùa Hè Năm Ấy' do Lâm Hạ viết.

Tại sao chứ?

Không an ủi thì thôi.

Sau khi soạn xong, anh kiểm tra lại một lượt rồi gật đầu hài lòng.

Người bạn bên cạnh an ủi Cao Phi.

Một lúc lâu cũng không tấy hồi âm.

Kết quả...

Gửi cho Lâm Hạ.

Vừa an ủi thì Cao Phi đến cười cũng không cười được.

Anh ấy cứ nghĩ mãi, những cũng chẳng nghĩ ra là tại sao...

Cuối cùng anh cũng không kìm được mà lấy điện thoại ra.

Anh nhìn số điện thoại của Lâm Hạ, do dự một lát, gần như moi hết tất cả câu từ mỹ học mà bản thân đã học được trong những năm này để soạn dòng tin xin lỗi...

Dưới ánh đèn.

Nhưng...

Anh ngẫm nghĩ rằng, Lâm Hạ đã dành quá nhiều bút lực cho nhân vật của mình, hẳn là cũng vừa ý mình.

Nhân vật của anh ấy được viết rất tốt, gần như là một người rất hoàn hảo...

Có lẽ là tắt máy? Có lẽ đang tắm?

Khi cô ấy nhìn thấy nó, cô ấy sẽ trả lời, phải không?

Cao Phi lại đợi thêm một chút, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra định gọi điện cho Lâm Hạ.

Trước khi gọi...

Anh suy ngẫm những câu chữ trong đầu, tập dợt các câu từ để nói với Lâm Hạ và những câu mà Lâm Hạ có thể trả lời.

Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cảm thấy đã ổn rồi, anh bấm điện thoại.

Sau đó...

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

"..."

Trương Thắng không dừng lại, mà nhẹ giọng nói.

"Muộn rồi, đi ngủ đi."

Trương Phán Phán không quan tâm biểu tình của Trương Thắng, chỉ nghiêm túc nhìn hắn.

"Trương Thắng, tôi đã có câu trả lời!"

Bây giờ hắn không thích tiếp xúc với Trương Phán Phán.

Trương Thắng bản năng lách qua.

Đêm khuya.

Trương Thắng ra khỏi nhà Kha Triển Sí.

Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng, giống như lưỡi câu.

Ánh trăng chiếu sáng mặt đất này.

Gió mát thổi qua, sương mù mờ ảo, từ xa nhìn lại như một lớp màn trắng bao phủ thế giới này, yên tĩnh và lạnh lẽo.

Trương Thắng nhìn một lúc rồi đi xuống lầu.

Hắn thấy Trương Phán Phán đang ngồi ở đầu bậc thang.

Có vẻ cô đang chờ hắn, mà chờ còn rất lâu.

Khi thấy Trương Thắng đến, Trương Phán Phán đứng dậy...

Lâm Hạ chặn anh!...

Đôi mắt Cao Phi mở to, chỉ cảm thấy rằng trời đất quay cuồng...

Bấm số nhiều lần, chưa từ bỏ ý định lấy số khác gọi nữa, lại vẫn nghe được câu thông báo cũ...

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

"..."

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

"Tôi đã biết câu trả lời, Trương Thắng, cậu nghĩ tôi ngu ngốc, cậu nghĩ tôi đần, cậu nghĩ tôi tự cao tự đại, đây đều là khuyết điểm của tôi... Tôi có thể thay đổi nó! Vừa rồi tôi đã suy nghĩ kỹ, lúc ở nhà ga tôi không nên nói rằng cậu thích Lâm Hạ, tôi không nên tự cho là đúng, như vậy sẽ khiến cậu rất khó xử..."

Trương Phán Phán đi theo Trương Thắng, thốt ra những lời này.

Cuối cùng Trương Thắng cũng dừng lại, hắn nhìn Trương Phán Phán Phán, trong lòng hơi kinh ngạc.

Trương Phán Phán vậy mà lại nghĩ được như vậy...

Hắn bắt đầu nhìn thẳng vào Trương Phán Phán.

Trương Phán Phán nhìn hắn, trong mắt lộ ra bướng bỉnh.

Dường như trong người cô có một tính kiên cường.

Dường như tính kiên cường này xuất phát từ chỗ nào đó trong xương cốt.

"Nói câu trả lời mà cậu đã suy nghĩ thử?" – Trương Thắng nhìn Trương Phán Phán.

"Tôi không bán nhà, tôi cũng không làm trái hiệp ước..."

"..."

"Tôi đang thiếu một cơ hội, tôi sẽ chờ đợi hoặc chờ một cơ hội! Tôi tin rằng miễn là tôi chờ đợi, nó sẽ luôn đến, cho dù không thể thành công thì tôi cũng không bỏ cuộc, tôi sẽ học bất cứ thứ gì có thể học được ở sau màn, tương lai chắc chắn phải cần đến..."

"..."

"Trương Thắng, tôi muốn cậu giúp tôi liên lạc với chị Thắng Nam, tôi muốn tâm sự với chị Thắng Nam! Tôi đang ở Thịnh Thế Entertainment, có thể thu thập đủ loại chứng cứ, lúc cần thiết, tôi có thể là một con dao đâm vào ngực Thịnh Thế Entertainment..."

"..."

"Nhưng tiền đề là, tôi cần các người giúp tôi, tôi cần ai đó trong Tinh Quang Vị Lai đẩy tôi một phát, tôi trèo cao, có thể làm được càng nhiều chuyện hơn... đây la giao dịch của tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận