Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 297. Người phát ngôn

Chương 297: Người phát ngôn

Nhưng, tận mắt nhìn đến người đã từng bình đẳng hoặc không tính là bình đẳng với mình quật khởi, cái cảm giác trong lòng kia càng thêm thấy bất công.

Người luôn kỳ lạ như vậy.

Cô rất muốn lấy lí do vận may để giải thích mọi thứ.

Không thể nào lại có người luôn sở hữu vận may tốt như vậy.

Giải thích như vậy, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn thấy chua chát.

Hâm mộ? Ghen ghét? Bất bình?

"Giám đốc Trương, tôi đã viết một ca khúc chủ đề cùng tên với 'Mùa Hè Năm Ấy'..."

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

Sự im lặng này đối lập cực kỳ rõ ràng với ồn ào náo động bên ngoài.

"Đây..."

Căn phòng im lặng vô cùng.

Lâm Hạ nhận lấy tờ giấy A4, nhìn nó một cách nghiêm túc.

Trương Phán Phán không chịu nổi ánh mắt này nữa, cuối cùng cũng đứng lên:

AK lấy ra một tờ giấy A4, trên tờ A4 này là lời bài hát và giai điệu của 'Mùa Hè Năm Ấy'.

Mơ hồ, dường như cô nghe thấy chủ quán 'Nhà hàng Bàn Tiểu An' đang đến, ông chủ đang dẫn người đến duy trì trật tự.

"Bạn học Trương..."

Trương Thắng không hiểu về âm nhạc, cũng chẳng rõ ca từ viết ra sao, chỉ nhìn đơn giản rồi đưa cho Lâm Hạ.

Trương Thắng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Giọng của cô rất nhẹ nhàng.

Trương Phán Phán đang trong trạng thái chua xót, nghe thấy Trương Thắng lại gọi mình.

Tựa hồ còn mang chút bướng bỉnh bên trong.

A K như là nhận thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, vô thức nhìn về cô gái trông rất xinh đẹp bên cạnh mình này.

"Các cậu nói chuyện trước đi, tôi đi ra ngoài một lát"

"Còn có mời được hay không thì tôi không biết, nhưng chúng tôi đang cố gắng!"

Cô thấy toàn bộ 'Nhà hàng Bàn Tiểu An' đều chật kín người.

Ông chủ Trần Cảnh xúc động trả lời đủ loại câu hỏi của khách, nụ cười trên mặt không kìm nén được.

Cô cúi đầu xuống, không để bất cứ ai nhìn thấy mắt mình.

Vốn chính là đặc tính của con người.

Dù da mặt cô có dày cỡ nào cũng không ở đây nổi nữa.

Không ai để ý đến cô ấy...

Cặp mắt ngày càng đỏ hồng, nước mắt đã ướt nhòe bờ mi.

Trương Phán Phán gạt đám đông ra...

Đẩy cửa ra, đóng cửa lại thật nhanh.

Ồn ào náo động ở đây khiến ngoài cửa càng thêm nhiều người vây xem.

Người biết A K hay người không biết A K đều vô thức chen tới.

Hiệu ứng đám đông...

"Đúng đúng đúng, chúng tôi muốn mời A K làm người phát ngôn cho chúng tôi!"

"..."

"Chuẩn chuẩn, nếu A K có thể đến hát thì khỏi phải bàn, mỗi tuần đến đây hát một bài, tôi cũng muốn nữa, những cái này vẫn phải nói với A K..."

"Tôi biết mọi người yêu thích K! Bản thân tôi cũng là một fan hâm mộ của A K, mọi người đừng kích động, tin tôi đi, tôi có thể mời được!"

Như một nhân vật phụ chẳng ai màng tới.

Cô chen khỏi nhà hàng, ngồi trên một chiếc ghế trong trung tâm thương mại.

Cúi đầu.

Chỉ ngồi ở đó.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô reng lên một cái.

Cô nhìn thấy một tin nhắn ngắn.

Là Lâm Hạ gửi đến.

"Phán Phán, hay là cậu giải ước với Thịnh Thế đi."...

"Rất nhiều người sẵn sàng đánh cược tuổi trẻ cho ngày mai."

"Sau khi chấm dứt hợp đồng, cô ấy sẽ lại tìm cậu, cậu..."

"Cô ấy có thể thi công chức, có thể vào quân ngũ... nếu hai thứ này đều không làm được, vậy thì làm một bó rau hẹ cũng không sao đâu... Bỏ tầm 1. 000. 000 để mua bài học, tin rằng gia đình cổ còn gánh được."

Trương Thắng im lặng gật đầu:

"Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, kêu cô ấy giải ước."

Lâm Hạ do dự một lát rồi ngước lên nhìn Trương Thắng:

Luôn cảm thấy dưới thân xác trẻ tuổi ấy cất giấu một linh hồn nguy hiểm và đáng sợ.

"Giá trị hiện tại của bạn học Trương, có lẽ chỉ là phí bồi thường vi phạm hợp đồng ở sau, nói thẳng ra thì là bó rau hẹ..."

"Con người luôn phải gánh vác trách nhiệm cho quyết định sai lầm của mình, như vậy mới trưởng thành được."

"Chịu chút đau khổ mới là chuyện tốt cho cô ấy."

"..."

Trong phòng ăn.

Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.

Khi Trương Thắng nói câu này, ánh mắt hắn rất bình tĩnh.

Như thể đã quen với ngươi lừa ta gạt, đứng ở một vĩ độ cao hơn quan sát chúng sinh bên dưới.

Đôi khi Lâm Hạ không hiểu được Trương Thắng.

"Tuy phân chia thế giới thành ba bảy phần không đúng làm, nhưng trong mắt tư bản thì là như thế..."

"Lợi thế của cô ấy quá ít, nếu cảm thấy chỉ cần lấy vẻ đẹp và tiếng ca là có thể debut làm minh tinh thì, không khỏi quá lý tưởng hóa..."

"Trên đời này không có cái gì miễn phí từ trên trời rớt xuống cả..."

"Ngược lại..."

"Càng có nhiều lợi thế, càng thắng được nhiều."

"Nhưng cho dù cược, thì cũng cần có lợi thế..."

"Sau khi hợp đồng chấm dứt, cô ấy sẽ lại tìm đến anh, anh sẽ"

"Không đâu." – Trương Thắng lắc đầu, mặt vô cảm: "Nếu là cảm xúc như vậy, sau khi cô ấy dắc thế sẽ quay lại cắn tôi một cái... trừ phi, cô ấy có thể lấy ra lợi thế đồng giá trao đổi khiến tôi động lòng."

"Giờ này cô ấy còn có lợi thế gì chứ?"

"..."

Trương Thắng mỉm cười.

Không trả lời.

Thấy vậy, Lâm Hạ không hỏi gì nữa mà chăm chú xem ca khúc chủ đề của bộ phim 'Mùa Hè Năm Ấy'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận