Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 401. Tịnh thổ

"Chúng ta cũng không phải là Tokyo, chúng ta không có, cũng không cần lớp áo ngoài hoa lệ đó làm gì, chúng ta không cần đứng trên lập trường của người bị hại rồi nói những câu chuyện khiến người ta đồng tình, nước mắt rơi liên tục... !"

"Chúng ta chỉ tôn trọng nghệ thuật, chân chính, thuần túy, đây là một xã hội không tưởng của nghệ thuật dành cho tất cả mọi người... !"

"Ở nơi này không có thương mại, không có minh tranh ám đấu, không có những tấm màn đen dơ bẩn, không có những giao dịch bất chính dơ bẩn, càng không có những điều dối trá được ẩn đằng sau những ánh sáng rực rỡ đó!"

"Nơi này chỉ có sự chân thành đối với nghệ thuật, chỉ có tiếng hò hét từ tận sâu trong linh hồn... !"

"Tôi đã được mời đi rất nhiều nơi, Mỹ, Pháp, Anh, thấy được những đô thị lớn phồn hoa, thấy được những sân khấu to lớn, tôi cũng đã từng được đứng trên những sân khấu kia, nhìn qua vô số phim cùng diễn viên... !"

"Tôi kiên trì đối với khát vọng nghệ thuật của bản thân, nhưng đằng sau những nơi phồn hoa kia chỉ là những cuộc trao đổi trắng trợn, điều đó khiến cho tôi ghê tởm, thế nên cuối cùng tôi từ chối tất cả!"

"Tôi đi khắp nơi, bồi hồi ở mọi nẻo, rốt cuộc tôi nhận được lời mời của tiên sinh Leo John rồi tôi tới Brazil, sau đó ở đây tôi nhìn thấy được rất nhiều thứ!"

"Tôi cảm nhận được một cảm giác cực kỳ thuần túy, thấy được một tiếng hò hét đến từ dân chúng tầng dưới chót, tôi cảm nhận được có một ngọn lửa, và ngọn lửa kia cũng đang dần dần lây nhiễm chính tôi!"

Đoàn làm phim của bộ phim Cuộc Gọi 1988 được ngồi ở hàng đầu.

Khi mới bắt đầu hắn cảm giác nơi này không thở nổi.

Tám phim trường đã chật nít vô số người xem.

Đạo diễn Trần Bân ngồi ở vị trí giữa.

"... !!"

Rất Low, tất cả đều rất Low!

"Thế nên tôi ở lại nơi này!"

Quá nhiều người.

Những đạo diễn đến từ Hoa Hạ đang dần dần ngồi vào ghế.

"Ở nơi này, tôi xin gửi lời chào đến từ các vị đạo diễn từ khắp các quốc gia trên thế giới, cảm ơn mọi người vì đã kiên trì giấc mộng của mình trong thế giới dơ bẩn, tràn đầy hơi tiền và thương mại này!!!"

Màn hình trước mắt bọn hắn cũng đang chiếu phim Cuộc Gọi 1988.

Thậm chí hắn còn đoán được số tiền để dựng lên toàn bộ giải thưởng này không tới được mười vạn.

Rất nhiều người khi không tìm thấy được chỗ ngồi thì trực tiếp đứng xem.

Giờ khắc này cảm xúc thất vọng xuất hiện đầy trong lòng hắn, cảm giác chênh lệch giữa tưởng tượng và thực tiễn càng lúc càng lớn.

Nhiều tới mức hắn cảm giác bản thân như bị đè nén tới mức không còn không gian, nơi này rất dễ khiến cho con người ta bực bội!

Thứ này chỉ tốt hơn cái gọi là rạp chiếu phim lộ thiên một chút mà thôi.

Sau đó trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng lên một bóng người.

Nhưng lại cực kỳ cao quý.

Khi âm thanh đó được phát lên thì hiện trường đang hỗn loạn lập tức trở nên yên lặng.

Trần Bân thề từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng nghe âm thanh nào lôi cuốn đến như thế.

Hắn quay đầu nhìn sang những thiết bị đơn sơ ở xung quanh.

Cảm xúc này đi theo hắn đến khi băng ghi âm đầu tiên được phát.

Hắn nhìn về phía sân khấu...

Sau đó Trần Bân nhìn xem những dân chúng bản địa xung quanh, những người xem ăn mặc bẩn thỉu kia tựa hồ đã biến thành từng linh hồn khát vọng đưa tiếng lòng mình cho nghệ thuật, đó là lời hò hét đến từ người bình thường!

Dưới lời giới thiệu của người kia thì những thiết bị đơn sơ này là đại diện cho việc truy cầu sự đơn giản, đơn giản hướng tới hoàn mỹ.

Giọng nói kia là giọng Anh tiêu chuẩn nhất, từ giọng nói có thể nghe ra được một cảm giác tang thương vô cùng.

Không còn tạp âm rầm rĩ, không còn tiếng nghị luận, thậm chí ngay cả những dân chúng kia cũng không nhịn được mà im lặng để nhìn lên sân khấu.

Cảm xúc khó chịu trong lòng Trần Bân đã biến mất ngay lập tức khi âm thanh này vang lên, sau đó người kia bắt đầu giới thiệu một số kinh nghiệm của mình và giới thiệu về Giải thưởng Quốc Tế Nam California!

Sau khi nghe xong thì Trần Bân không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào, thậm chí hắn còn dần nổi lòng tôn kính!

Thật quỷ dị, Trần Bân không ngờ rằng hắn lại nghe được một cảm giác cao quý từ trong âm thanh.

Người này chắc chắn cực kỳ yêu nghệ thuật, lại có học thức uyên bác và có một lòng yêu quý cực kỳ to lớn đối với phim nghệ thuật.

Người trung niên kia cầm một thủ trượng khảm mã não, cực kỳ cổ kính, đầu đội mũ, thân hình cao ráo, người mặc một bộ áo đuôi tôm không nhuốm bụi trần, trên mặt còn để một bộ ria mép, bất kỳ động tác nào đều cực kỳ ưu nhã và lễ độ của một quý tộc.

Từ âm thanh kia để tưởng tượng thì đó hẳn là một người trung niên hơn bốn mươi.

Hắn giống như đã nhìn thấy một người trung nhiên cao quý đã xem chán sự dối trá của các quý tộc, linh hồn cao quý của y đã không muốn lẫn vào những minh tranh ám đấu kia nữa nên người đó bắt đầu phiêu lưu khắp thế giới, tìm kiếm một tịnh thổ.

Cuối cùng...

Linh hồn cao quý kia đi tới Brazil, y đã tìm được thứ mà y muốn tìm!

Cao Huy đang ngồi bên cạnh cũng run lên.

Những lời mà người kia đang nói không có trực tiếp tán dương những đạo diễn đến từ Hoa Hạ, nhưng không biết vì sao, càng nghe hắn lại càng thấy bản thân như được tẩy lễ, phim mà bản thân quay cũng dần trở nên thần thánh.

Dựa theo lời của người kia thì mỗi một bộ phim có mặt ở đây đều là được tuyển chọn một cách tỉ mĩ mà ra!

Có lẽ có người nói phim của bọn hắn là phim rác, nhưng hắn biết rõ phim của hắn chỉ là bị những phim đại chúng kia cô lập, bọn hắn bị tư bản bài xích...

Phòng bán vé không thể đại diện tất cả!

Bình luận cũng không thể đại diện tất cả!

Không cần biết là bình luận hay bán vé, tất cả đều đã bị điều khiển!

Trên thế giới này có rất nhiều phim sinh không gặp thời, nhưng chỉ cần trải qua thời gian lắng đọng và tẩy lễ, ba năm, năm năm, mười năm sau bọn chúng sẽ lại lần nữa tỏa ra hào quang, biến thành một bộ kinh điển!

Lời này thật sự cắm sâu vào trong nội tâm của Trần Bân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận