Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 519. Dựng thành phim

Chương 519: Dựng thành phim

Trương Thắng và Lâm Hạ đang trò chuyện.

Ban đầu là nói tình hình của Cố Giang Yến, lúc sau thì Lâm Hạ nói về sách mới của mình.

Kể từ khi sắp phát hành cuốn tiểu thuyết cùng tên cho bộ phim tài liệu , Lâm Hạ vẫn luôn đang suy nghĩ sách mới của mình nên viết chủ đề gì, nội dung như thế nào.

Còn chưa băn khoăn được bao lâu thì trong nhà xảy ra biến cố.

Trong lúc này, cô vừa chăm sóc mẹ vừa nghe mẹ kể chuyện trong cục cảnh sát.

Nghe nhiều, lòng cô đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.

Cô muốn viết một cuốn sách mới về chủ đề tội phạm.

"Những kẻ có tâm lý biến thái cơ bản đều là gặp phải chuyện chấn thương tâm lý khi còn nhỏ..."

Không biết có phải là do ánh đèn hay không, cũng không biết có phải do hôm nay Lâm Hạ ăn mặc rất đẹp hay không, một cơn gió thổi qua phất lên làn váy thướt tha, càng không biết có phải là do gió mát thổi nên hương thơm bay đến tràn vào hơi thở của Trương Thắng hay không...

Lúc đầu, Trương Thắng chỉ nghĩ rằng Lâm Hạ có thể viết xong nó, nhưng sau khi nghe câu chuyện tương tự với Hannibal ăn thịt người thì biểu cảm của Trương Thắng trở nên nghiêm túc.

"..."

Trương Thắng lắng nghe Lâm Hạ nói về cấu trúc và nhân vật của cuốn sách mới cũng như những câu chuyện bên trong.

Đương nhiên sự rung động chỉ kéo dài trong chốc lát, một ý nghĩ khác nhảy lên trong đầu Trương Thắng.

Ý tưởng ấy vừa dâng lên thì khó có thể đè xuống, cuối cùng trở nên mạnh mẽ, đôi khi nằm mơ cũng đang nghĩ đến nó.

Trương Thắng phát giác Lâm Hạ hôm nay rất khác.

Có câu chuyện lấy bối cảnh ở Hoa Hạ, có câu chuyện lại ở nước ngoài...

Bị suy nghĩ ấy thôi thúc, ngày nào cô cũng tìm search các thông tin tư liệu, thi thoảng bị dọa kinh hãi, nhưng sâu trong tim lại có khát vọng cực đoan muốn xâu chuỗi những thứ này lại thành một câu chuyện giả lập.

"Những câu chuyện tôi viết, ngoài việc thể hiện sự tàn ác của tội phạm thì tôi còn hy vọng rằng thông qua những câu chuyện này, mọi người có thể hiểu được tầm quan trọng của 'gia đình' không nhất thiết phải mang ý nghĩa 'giáo dục', nhưng trên thị trường rất ít sách như vậy, tôi đã đọc những cuốn tiểu thuyết tội phạm cơ bản nổi tiếng nhất, chúng viết không đủ kỹ lưỡng!"

"Lâm Hạ, tôi muốn nói một chuyện với cậu!"

Hắn lập tức nhận ra những câu chuyện mà Lâm Hạ thu thập được đều có thể dựng thành phim!

"Ừm." – Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.

Khi Lâm Hạ đứng bên cửa sổ và dùng ngữ khí nghiêm túc nói những lời này, Trương Thắng cảm thấy trái tim mình rung động nhẹ.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Hạ.

Cô thấy Trương Thắng ngày càng gần, cô vô thức lui về phía bệ cửa sổ nhưng lại không lùi được nữa.

Không hiểu sao có hơi căng thẳng.

Ánh mắt Trương Thắng càng lúc càng nóng, cũng càng lúc càng dịu dàng:

Vẻ mặt Trương Thắng nghiêm túc, rất nghiêm túc, cứ thế nhìn chằm chằm cô như thể sắp thông báo gì đó.

Khoảng cách giữa Trương Thắng và Lâm Hạ rất gần.

Sau đó ngừng nói chuyện.

"Cậu đứng xa chút đi, tôi không thở được..."

Mặt cô càng lúc càng đỏ:

Đầu óc Lâm Hạo trống rỗng, chỉ thấy miệng Trương Thắng đóng mở.

Mặt Lâm Hạ bắt đầu hơi đỏ lên.

"Có thể bán cho tôi bản quyền phim quyển sách mới của cậu được chứ?"

Lâm Hạ nghe xong thì kinh ngạc.

"Tôi có thể không đủ khả năng chi trả nhiều tiền giống một số công ty lớn như Thịnh Thế Entertainment và Tinh Quang Vị Lai, cậu cũng biết tôi vẫn còn một khoản nợ nhỏ phải trả, và NC Entertainment của chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ vừa thành lập, nhưng... chúng tôi sẽ đối xử với tác phẩm của cậu như con trai ruột."

Là vừa nãy nói sai gì đó hay là...

Cô gần như không dám ngước lên nhìn Trương Thắng.

Hắn muốn làm gì? Muốn nói cái gì?

Tim cô đập thình thịch như nai con chạy loạn vậy.

"Ấy được rồi, xin lỗi..."

Lâm Hạ hơi thả lỏng, như là bình tĩnh đi nhiều, nhưng quay đầu đi không dám nhìn Trương Thắng, chỉ nói nhẹ nhàng:

"Tôi còn chưa viết tiểu thuyết, không biết doanh thu ra sao..."

"Vậy thì đặt bản quyền trước?"

"Nếu cậu muốn thì cho cậu vậy." – Lâm Hạ gật đầu, nhưng trên mặt vẫn còn chút ửng hồng.

"Lâm Hạ, còn nữa..."

"Cậu nói đi."

"Hai ngày này cậu rảnh không?"

"Rảnh."

"Sau khi trả hết nợ, tôi muốn đãi cậu một bữa cơm!"

"Không cần phiền thế đâu..."

"Khác chứ, Lâm Hạ, trên thế giới này tôi không có một ân nhân nào cả, các bạn học hay thậm chí là người thân đều tránh né tôi như bệnh dịch, cuộc đời này đều không thể quên được, lúc tôi khó khăn nhất, lúc tôi cùng được mạt lộ nhất thì gặp được cậu, cậu tựa như là một vệt sáng xua tan bóng tối vậy, một bữa cơm chỉ có thể bày tỏ chút tâm ý của tôi... Trả hết nợ là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi, tôi hy vọng rằng có ai đó có thể chia sẻ niềm vui với mình, mà người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu..." – Trương Thắng thẳng thắn nhìn Lâm Hạ.

"Thật ra thì tôi... tôi cũng có làm gì đâu..." – Lâm Hạ đỏ mặt.

Cô cúi đầu, nhịp tim vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu đập nhanh, nhận thấy mình không nói được lời nào khác nữa nên gật đầu.

Ngay lúc này.

Trương Thắng nghe thấy tiếng mở cửa phòng bệnh.

Hắn vô thức nhìn qua, lại thấy Lâm Quốc Đống đi ra, sau đó trở lại phòng bệnh như thể để quên gì đó.

"Có vẻ cha tôi tìm cậu có việc... tôi vào nhìn mẹ trước đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận