Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1063: Ảo mộng

'Games Mễ Thố' đặt cho họ một bộ đồng phục chiến đội tinh xảo, cứ việc trong áo chiến đội dán đủ loại quảng cáo nhưng chất lượng vải rất tốt, mặc rất dễ chịu...

Đồng thời, 'Games Mễ Thố' cũng trang bị cho họ một chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên đặc biệt để giúp họ sắp xếp thời gian hợp lý cùng với sắp xếp tập thể dục, học tập...

Trong phòng huấn luyện rộng rãi, Trịnh Trùng Hoán không phải làm gì cả, chỉ cần nghiêm túc chơi game thôi!

Tất cả mọi thứ...

Đều quá ảo!

Thậm chí vài tháng sau, khi anh lên máy bay đi theo một nhóm tuyển thủ cũng từ Hoa Hạ đến Brazil, anh nhìn những đám mây trên bầu trời, vẫn thấy rất mơ hồ!

Đây là lần đầu tiên trong đời anh đi máy bay, cũng là lần đầu tiên ra nước ngoài, mặc dù do ảnh hưởng của một số hạn chế, họ không thể mang cờ đỏ đại diện cho Hoa Hạ, nhưng sâu trong tim luôn có một cảm giác vinh quang bồi hồi khó tả như vậy...

Chưa bao giờ anh nghĩ tới, có một ngày, chơi game lại có thể trở thành một nghề!

Trịnh Trùng Hoán đột nhiên lại căng thẳng lên, vô thức nắm dây an toàn, anh không khỏi nhớ đến vài thứ, nếu xảy ra tai nạn máy bay, vậy hành khách trên máy bay sẽ...

Ngay lúc này...

Các thiếu niên thấy được mây trắng xinh đẹp bên ngoài cabin...

Cố gắng không nghĩ đến những thứ này, để chuyển hướng sự chú ý của mình, anh cúi đầu xuống, lấy điện thoại 'Apple 4S' ra, mở 'Temple Run' rồi đắm mình trong một vòng chạy mới.

Nhưng không có câu trả lời.

Ở hàng ghế cuối cùng của máy bay là vài người trung niên đeo khẩu trang.

Mình giỏi thế sao?

Anh cảm thấy bóng người di chuyển cạnh mình.

Bên cạnh đột nhiên có tiếng ồ kinh ngạc.

Anh cúi đầu tự hỏi.

Anh bỗng lắc đầu.

Nhưng 'Thanh tra Thương mại Brazil và Hoa Hạ' lại là một 'dự án' phải được thực hiện nghiêm túc, vì vậy dự án này rất dễ kéo theo một số lượng lớn thanh tra chính phủ.

Chưa bao giờ ngồi máy bay, họ đắm mình trong những kỳ quan của thiên nhiên, nếu không phải vì hạn chế cửa sổ, có lẽ họ đã thò đầu ra, chạm tay vào những đám mây trắng và cảm nhận cảm giác bay lượn.

Họ mang nhiệm vụ trong người.

Anh vô thức quay đầu lại, thấy có người vác máy quay, hình như là quay lại phim tài liệu của những tuyển thủ bọn họ.

Trừ khi được cho phép, viên chức chính phủ không được phép xuất ngoại.

"Thầy Hứa, tôi luôn cảm thấy thể thao điện tử là một môn thể thao đã đạt đến trình độ 'cạnh tranh' về phương diện trò chơi điện tử!"

Người này rất khiêm tốn, lại rất biết cách làm việc, dù là máy bay hay là hàng ngồi, mọi thứ đều vừa lòng đẹp ý.

Hứa Trần Long nghe quá nhiều, chỉ cảm thấy trong đầu đều là tiếng của Trương Thắng, bỏ thế nào cũng không được.

Phó thị trưởng Rio de Janeiro – Eduardo đích thân gọi điện thoại mời lãnh đạo bộ phận thể thao ở Hoa Hạ, lãnh đạo các bộ phận liên quan đương nhiên rất coi trọng việc này, phái Hứa Trần Long đi khảo sát.

Vẻ mặt Hứa Lâm Lâm hơi xấu hổ.

Hứa Trần Long của Cục Thể dục thể thao Hoa Hạ cũng đến...

Đối với thư ký thanh tra của Cục Thể dục thể thao Hoa Hạ – Hứa Trần Long mà nói thì rất yên tĩnh.

Lúc sau.

Nhất thời không biết nên nói gì. ...

Lần đầu Hứa Trần Long gặp Trương Thắng thì vẫn rất có hảo cảm.

Thậm chí khi nhắm mắt và nghỉ ngơi ngắn, chẳng những âm thanh này không giảm bớt mà ngược lại càng rõ hơn, có lúc còn như tiếng tẩy não vậy, cả người suýt liệm.

"May mà tiểu Trương đang đi đúng đường, nếu hắn đi làm lừa đảo qua điện thoại, tôi không thể tưởng tượng được người này sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất cho tài sản nhân dân nữa!"

Khi mở mắt ra, thấy Trương Thắng đi đến hàng ghế bên kia, tiếp tục cười cười, trò chuyện với người trong đơn vị khác, Hứa Trần Long thở ra một hơi thật dài, liếc nhìn Hứa Lâm Lâm bên cạnh.

Nhưng sau khi lên máy bay, Hứa Trần Long cảm thấy tên nhóc Trương Thắng này giống như giáo viên chính trị vậy, liên thuyên đủ thứ về 'thể thao điện tử'.

"..."

"Thông qua thể thao điện tử, người tham gia có thể được đào tạo và nâng cao khả năng tư duy, khả năng phản ứng, phối hợp chân tay và ý chí, trau dồi tinh thần đồng đội, đồng thời nghề tuyển thủ Esports còn có yêu cầu cao về thể lực, bọn họ thường hay trải qua những trận chiến kịch liệt..."

"Nó tương tự như cờ vây và cờ tướng, sử dụng các thiết bị điện tử làm thiết bị vận động, là một cuộc cạnh tranh giữa mọi người kết hợp sức mạnh trí tuệ và thể chất..."

Giọng của con hàng Trương Thắng này trong đầu vơi đi rất nhiều.

Sau khi xuống máy bay, họ được tiếp đón nồng nhiệt bởi phó thị trưởng thành phố Rio – Eduardo.

Thảm đỏ dài và đường phủ đầy hoa khiến Hứa Trần Long cảm nhận được sự nhiệt tình của người dân Brazil...

Họ được sắp xếp trong khách sạn đắt nhất ở Rio, có thường phục và cảnh sát ở khắp mọi nơi bên cạnh khách sạn, khiến Hứa Trần Long cảm thấy an toàn hơn một chút.

8 giờ tối ngày 14/4, khi Hứa Trần Long chuẩn bị đi ngủ...

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Vào đi!"

"Thầy Hứa..."

"Ồ, giám đốc Trương, chào cậu, có chuyện gì vậy?"

"Thầy Hứa có rảnh không? Tôi có chuyện cần hàn huyên với người..."

"Rảnh thì rảnh, nhưng cậu mang một đống đồ đến là để..."

"Tâm sự công việc, tâm sự công việc thôi..."

"..."

Hứa Trần Long nhìn Trương Thắng với một chồng tài liệu trong tay, không biết sao, tim hơi giật một cái, một cảm giác nhức nhức cái đầu chợt lóe lên.

Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu và để Trương Thắng bước vào.

"Thầy Hứa, có lẽ chúng ta nói chuyện trên máy bay chưa kỹ lắm, tôi cảm thấy trước khi bắt đầu cuộc thi thì nên tiếp tục tán gẫu với ngài về chuyện 'thi đấu điện tử'..."

"Cậu nói đi..."

"Thầy Hứa, nhân dân và phụ huynh người Hoa Hạ chúng ta đều sợ game như quái thú, nhưng tôi luôn cảm thấy, trò chơi, nó tồn tại tức có lý của nó, nó cần được coi trọng đồng thời cũng cần được hướng dẫn đúng đắn, chúng tôi hiện có một câu lạc bộ chuyên môn, bồi dưỡng và để những người trẻ tuổi này chơi lành mạnh, cùng lúc đó cũng có thể cung cấp một phần việc làm, mặc dù trước mắt không nhiều, nhưng vạn sự khởi đầu nan..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận