Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 162. Giữ vững dáng vẻ cao quý

Chương 162: Giữ vững dáng vẻ cao quý

Ngay sau đó!

Anh nhận ra có gì không đúng, từ trên giường bật dậy, mở to mắt nhìn.

"Fuck! Sao mình có thể nghĩ vậy được!"

"Chết tiệt!"

Jayden Smith ý thức được, một tháng qua làm 'Tom' quá nhiều nên bị tẩy não, thậm chí một vài thói quen trong sinh hoạt cũng bất giác thay đổi.

Chung quy thì anh không phải Tom.

Anh tự nhắc nhở mình, sau đó từ giường bò lên, ăn bữa sáng riêng, mang mắt kính lên theo thói quen.

"Tháng nào cũng có ư?"

"Giữ vững dáng vẻ cao quý!"

Trương Thắng cười cười đi vào, tiện tay đưa một tấm thẻ ngân hàng cho anh.

"Có cần tôi làm gì không?"

Ngoài phòng thuê truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó anh ấy vô thức giật mình, lập tức vào mode 'ngẩn đầu ưỡn ngực', giữ mặt mũi của quý tộc.

Không biết sao mà tim đột nhiên nhảy thình thịch lên.

"Anh Tom..."

"..."

Anh thấy cửa mở.

"Có!"

"Ừ, lúc đầu không thấp hơn năm nghìn, về sau có càng nhiều phí đại ngôn, nửa năm sau là không thấp hơn năm mươi nghìn!"

"Hả?"

"Tôi đã làm xong thẻ ngân hàng của anh, bây giờ bên trong chỉ có hơn một nghìn đồng, nhưng từ giờ trở đi mỗi tháng anh đều có thể nhận một phần 'phí đại ngôn'.

"Sau này sẽ chụp ảnh sinh hoạt theo định kỳ, đăng lên Weibo, tôi sẽ xin một role cho anh trên Weibo, về sau anh có thể tương tác với mọi người trên Weibo..." – Trương Thắng nhìn Jayden Smith, gật đầu hài lòng, rồi híp mắt lại:

Tom nhìn thẻ ngân hàng.

"Hôm nay trừ quay đại ngôn ra thì tôi còn sẽ dẫn anh đi chụp vài bộ ảnh sinh hoạt..."

"..."

"Ăn, ở, và cả người Hoa cũng rất nhiệt tình..."

Đến mức độ nào?

"Đất nước Hoa Hạ này không tệ!"

"Tôi không phải là tác giả!" – Jayden Smith vô thức phản bác.

"Anh Tom, anh cảm thấy Hoa Hạ thế nào?"

"Nói cho tôi, anh tên gì!"

"Nhưng... tôi... tôi thật sự không thể viết ra được!" – Jayden Smith căng thẳng.

"Không, anh là tác giả, hơn nữa còn là một tác giả rất có bề dày kinh nghiệm văn học, nhà phê bình tiểu thuyết... Anh có phong độ nhanh nhàng, học thức uyên bác, thích lịch sử, nghệ thuật, thích đi du lịch, nhân văn, thường có thể viết ra một vài điều hiểu được về nhân sinh..." – Trương Thắng cười tủm tỉm nói tiếp.

"Cụ thể là không tệ chỗ nào?"

"Anh Tom, tôi rất nghiêm túc nói cho anh, Hoa Hạ chúng tôi có lịch sử văn hóa năm nghìn năm, có non sông tươi đẹp, có sông núi phì nhiêu, ...

"..." – Jayden Smith vừa nghe vừa gật đầu, trong mắt lại là vẻ mù mờ.

"Người Hoa Hạ chúng tôi có câu 'đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường', anh là một tác giả, chắc chắn anh phải hiểu rõ những thứ này..."

"Cụ thể hơn nữa!"

Cụ thể hơn nữa?

Dù sao thì anh cũng chỉ là một du học sinh bình thường, số lượng câu từ trong đầu rất ít.

Jayden Smith mờ mịt nhìn Trương Thắng, nhất thời không nghĩ ra được gì.

"Jayden... Tom Smith?"

"Nói to lên, tên anh là gì!"

"Tom Smith, Tom Smith!"

"Nếu tên anh đã là Tom Smith, vậy thì anh chính là một người như vậy, bây giờ chắc anh biết mình nên làm gì chứ?"

"Tôi... học hỏi?"

"Đúng! Trong nửa tháng kế tiếp sau khi chụp ảnh xong, anh đọc sách, xem non sông tươi đẹp của Hoa Hạ chúng tôi, xem thở cổ của Hoa Hạ, và còn học hỏi văn hóa Hoa Hạ, có văn thơ chữ viết trong bụng, cho dù là những thứ này rất khó bồi dưỡng trong thời gian ngắn nhưng anh phải học!"

Sau khi Jayden Smith nghe mấy lời này của Trương Thắng, lập tức lại nhăn hết cả mặt, chỉ cảm thấy đau đầu:

"Cậu Trương Tháng, tại sao là tôi?"

"Tôi từng nhìn rất nhiều rất nhiều người, bọn họ đến từ Mỹ, Anh, Ấn Độ, ... Nhưng trên người họ lại thiếu đi phẩm chất mà tôi cần, bọn họ không đủ khiêm tốn, không đủ linh hoạt, không đủ tao nhã, ..." – Trương Thắng lộ ra vẻ nghiêm túc như trước, hắn nhìn Jayden Smith:

Da đầu Jayden Smith tê dại, một luồng nhiệt huyết rạo rực quanh lồng ngực.

Quả thật, những chuyện mà Trương Thắng nói cho anh, hắn đều làm được!

Nghiêm túc đến mức khiến cho Jayden Smith vững tin, những điều Trương Thắng nói là thật!

Trương Thắng càng ngày càng nghiêm túc!

"..."

"Cao quý không chỉ có mặt ngoài, mà còn là nội tâm..."

Lúc ở Brazil, anh chỉ là một người bình thường ở xóm nghèo.

Tất cả mọi người đều coi thường và chế nhạo anh...

Về sau, anh đến Hoa Hạ, tới một trường đại học hạng 2, anh có được sự xem trọng nhất định, nhưng có người càng lóa mắt hơn, luôn luôn ở trên, đè đến mức anh khôn thở được.

Những du học sinh cũng đến từ nước ngoài ấy, bọn họ đẹp trai, tràn đầy tự tin, ngoắc tay một cái là có rất nhiều cô gái theo sau.

Mà anh...

Lại như một hạt bụi, một cái bóng!

Cho đến khi gặp được Trương Thắng.

"Cho tới nay, tôi chưa từng nói láo với bất kỳ ai, chuyện mà tôi hứa hẹn thì tôi sẽ làm được, bây giờ chúng ta đang ngủ đông, tích lũy thực lực, nhưng có một ngày kia chúng ta sẽ một bước lên trời, khiến cho những người từng xem thường chúng ta phải ngước nhìn..."

"Tôi muốn anh nhớ rõ, anh Tom, không phải tôi đang tra tấn anh, là tôi đang giúp anh lột xác!"

Anh thấy ngạt thở.

Chỉ cảm giác đầu như nổ tung vậy, cả người đều run rẩy.

"..." – Jayden Smith nuốt nước miếng.

"Đúng! Khoảnh khắc lần đầu tiên tôi thấy anh thì tôi liền biết, đời này chắc chắn anh không thể là người bình thường! Dù cho thân anh đang ở trong khốn cảnh, dù cho anh nhạy cảm hay thậm chí là hơi tự ti..."

"Tôi?" – Jayden Smith lập tức thấy nhịp tim tăng nhanh, không biết vì sao lại có một cảm giác dâng trào nhiệt huyết.

"Cho đến khi gặp được anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận