Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 123. Tôi không phải là kẻ vô dụng...

Chương 123. Tôi không phải là kẻ vô dụng...

Năm 2009 của thế giới này là một thời đại đặc biệt.

Năm nay...

Kỷ niệm ba mươi năm thiết lập quan hệ ngoại giao chính thức giữa Hoa Hạ và Đăng Tháp, các lãnh đạo gửi lời chúc tốt đẹp động viên lẫn nhau trong giai đoạn cuối của mối quan hệ kết hợp giữa hợp tác cùng cạnh tranh giữa hai nước.

Các nhà lãnh đạo Hoa Hạ hoạt động quốc tế ngày càng xuyên thường hơn và ảnh hưởng ngày càng tăng, mặc dù vẫn còn tụt hậu phía sau phương Tây trong nhiều năm nhưng cự long cổ xưa này đã dần dần mở mắt.

Sau này Phương Tây phổ biến "Lý thuyết về mối đe dọa của Hoa Hạ" cũng dần dần từ năm này trở đi nhiều hơn.

Trong văn phòng.

Thang Vũ chuẩn bị cho Trương Thắng một phần đồ ăn Hoa Hạ.

"..."

Hình như trở lại cảnh tượng hơn mười ngày trước, lần đầu tiên hắn và Trương Thắng gặp mặt.

"Gì?"

Khi thân phận hai bên bình đẳng, khúc mắc tâm lý biến mất, cuộc trò chuyện của bọn họ thuận lợi không ít.

"Trương Thắng, nói đi, tôi cũng không khác gì tam cố thảo lư (ba lần đến lều cỏ, chỉ Lưu Bị ba lần đến mời Khổng Minh, nghĩa là rất có thành ý), cậu chắc là có thể nói bản kế hoạch tiếp theo rồi chứ?

"..."

Lúc này ở trước mặt Trương Thắng, anh ta đã không còn bày ra dáng vẻ giáo viên nữa.

Nhưng mấy câu nói của Trương Thắng lại khiến cho tâm tình của hắn hơi dao động, không hiểu sao lại im lặng.

"Thật ra em đã không viết tiếp."

Cổ ngữ có câu "Đạt giả vi sư, bất phân tuổi tác", Khổng thánh nhân còn không thẹn học hỏi người nhỏ hơn huống chi là anh ta, khi anh ta tự an ủi mình nghĩ đến điểm này, lòng dạ anh ta nháy mắt rộng mở không ít, tâm tình cũng dần dần sảng khoái.

Thang Vũ nhìn Trương Thắng đang nhai đồ ăn mang đi, trên mặt lộ ra vài phần cười khổ.

Thang Vũ hắn không còn bày ra, Trương Thắng ngược lại bày ra.

"Lúc em tìm được thầy cũng nghĩ tới có thể thầy sẽ không nghe lọt tai lời của một sinh viên như em, cũng chính là tìm thầy nói chuyện phiếm, xem thái độ của thầy, nếu thái độ tốt thì em sẽ nói với thầy nội dung không viết, sau đó chứng minhn quả thật là như thế... Thầy thật sự xem thường thân phận sinh viên của em..."

Sắc mặt Thang Vũ táo bón có chút không nhịn được, trong lòng thoáng qua sinh ra vài phần cảm giác hổ thẹn nhưng cuối cùng lại cười khổ lắc đầu.

"Thầy Thang, em đoán sở dĩ thầy gọi điện thoại cho em là vì thầy đã từng đi tìm lãnh đạo trường nói chuyện về căn cứ huấn luyện thực hành đúng không?

Trương Thắng thấy anh ta cười khổ, dường như cũng không muốn buông tha anh ta, khóe miệng lộ ra một sự hứng thú, dường như là độ cong xem náo nhiệt.

"Đại khái có thể đoán được..."

Thang Vũ khẽ thở dài trong lòng vẫn có chút không thoải mái như trước.

Trương Thắng nhìn Thang Vũ, nụ cười càng ngày càng sâu.

Nếu như có thể nói, anh ta thậm chí còn muốn mổ não Trương Thắng ra xem bên trong rốt cuộc cất giấu thứ gì.

Cuối cùng anh ta vẫn gật đầu thở dài một hơi "Chi tiết không đúng lắm nhưng đại khái cũng không sai..."

Anh ta không thể không thừa nhận Trương Thắng thật sự rất lợi hại, đặc biệt là biết nhìn người...

"Thẳng thắn một chút!"

Trương Thắng buông đũa xuống, thấm thía nhìn Thang Vũ.

"Thầy Thang, em vẫn cảm thấy thầy thích hợp làm nghiên cứu nhưng không thích hợp đàm phán, đồng thời thầy có một khuyết điểm trí mạng, chính là không có nhận thức chính xác với giá trị của mình..."

"Cậu đoán đúng rồi, tại sao tôi thất bại?"

Thang Vũ sửng sốt.

Ánh mắt cười tủm tỉm của Trương Thắng khiến anh ta không hiểu sao lại cảm thấy sởn gai ốc.

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rung động không hiểu được.

Hắn luôn cảm thấy Trương Thắng không đến mức lợi hại như vậy.

"Thầy cầm bảng báo cáo khả thi em viết, sau đó lấy thân phận tiến sĩ đại học Yến Kinh của thầy chạy đi tìm lãnh đạo trường nói chuyện hợp tác cở huấn luyện thực hành, thầy tràn đầy tin tưởng cảm thấy tất cả đều là chuyện nước chảy thành sông nhưng lãnh đạo nhà trường lại nói trái phải với thầy, hàn huyên nửa ngày trường học thế nào thế nào nhưng lại tránh đi giá trị của bản thân thầy có đúng không?"

"Vậy cậu nói đi!"

Trương Thắng vừa nhai thức ăn vừa nhìn Thang Vũ cười nói.

Thang Vũ nhíu mày.

"Chúng ta đàm phán cần phải có lợi thế, lợi thế đàm phán nhất định phải khiến cho người ta động tâm, trong bản kế hoạch của em quả thật viết học viện cần căn cứ huấn luyện thực tế nhưng trong bản kế hoạch của em không viết rốt cuộc có bao nhiêu giáo viên nhà trường chuẩn bị sáng lập căn cứ huấn luyện thực tế, có bao nhiêu studio nổi tiếng trực thuộc học viện, tiến sĩ Yến Đại quả thật rất dọa người nhưng thầy Thang à, thầy là một người từng từ chức, hơn nữa còn khởi nghiệp thất bại, từ ý nghĩa nào đó mà nói, lúc này thầy đến học viện làm việc chính là có cầu xin học viện..."

Trương Thắng nheo mắt lại.

"Tôi... Là học viện thuê tôi tới đây!

"Thầy Thang, nơi này không người ngoài, mặt mũi không đáng kể, chúng ta cứ bỏ lại đi..."

Trương Thắng lắc đầu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Cổ họng Thang Vũ giật giật, bụng đầy lời muốn nói nhưng sau khi thấy nghiêm túc của Trương Thắng, hắn phát hiện mình cư nhiên nói không nên lời.

Không khí rơi vào im lặng ngắn ngủi.

"Ngay từ đầu đã đàm phán không cùng đẳng cấp, nhất định chính là kết cục thất bại, còn nữa, Thầy Thang, thầy có lợi thế gì không?"

Trương Thắng tiếp tục hỏi.

"Tôi, kết quả nghiên cứu trước đây, với tôi còn có một nhóm trước đây, tôi..."

"Kết quả nghiên cứu có ra đời không? Có thể tạm thời sinh ra hiệu quả và lợi ích không? Quang điện quả thật rất tốt nhưng mà thầy kiếm được tiền không?"

"..."

Thang Vũ lại trầm mặc.

Giống như vết sẹo nhiều lần bị vạch trần sau đó lộ ra máu tươi đầm đìa khiến cho người ta đau đớn, sau đó tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận