Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 645. Hàng nhái

Chương 645: Hàng nhái

Ông làm gia công hàng nhái!

Bắt chước đủ kiểu hàng nhái!

Khi video iPhone 4 vừa ra mắt thì thật ra ông đã có chút ý đồ rồi.

Ông muốn tận dụng sự nổi tiếng của iPhone 4 để kiếm một số tiền lớn!

Nhưng sau khi xem tin tức về vụ kiện giữa Trương Thắng và iPhone 4 thì ông lại nghĩ đến việc hơi thay đổi vỏ iPhone để tránh bị vi phạm bản quyền!

Nhưng!

Hôm nay khi Trương Thắng đột nhiên thông báo tin tức này, đôi mắt của ông lập tức mở to!

"Không! Mọi người không phải lo vấn đề pin! Chuyện này tôi đã giải quyết rồi!"

Vừa bước vào đã bị Trương Thắng lôi kéo lên.

Hơn nữa mấy kiểu cãi cọ kiện cáo này để càng lâu thì càng có hiệu ứng quảng bá chứ nhỉ?

Lưu Bang Thuận nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính dày bước vào.

Vậy thì kiện thôi!

"Tốt, mời thầy Thang hãy biểu diễn cho bọn họ xem pin điện thoại của chúng ta đi nào!"

Nếu hợp tác với Trương Thắng vậy thì hoàn toàn có thể dùng thiết kế của iPhone 4 mà không cần lo lắng bất cứ gì về chuyện vi phạm bản quyền, thậm chí có thể sản xuất số lượng lớn trong tương lai!

"Đây là thầy Thang Vũ, người sáng lập của 'Bình điện Bác Thế', người mở đường cho lĩnh vực nguồn năng lượng mới trong nước! Thầy Thang có mang pin đến chứ?"

Tụi này đăng ký bản quyền trên đất của tụi này, mấy người kiện thắng được mới là lạ!

Công ty IPO muốn kiện bọn tôi?

Ngay lúc này, cửa mở.

Lưu Bang Thuận nhìn trên đài.

"Giám đốc Trương, vậy bây giờ chúng ta phải đổi rất nhiều dây chuyền lắp ráp, hơn nữa chuyện pin này, hàng nội địa chúng ta không có kỹ thuật như họ..." – Lưu Bang Thuận kích động, nhưng sau đó phát hiện một vấn đề rất thực tế!

Người đàn ông trung niên kia lấy hộp thí nghiệm ra và nhét pin vào đó!

"Có mang!"

"Được!"

Ông cảm thấy tim mình đập thình thịch thình thịch, không cách nào đè xuống được!

Khi Thang Vũ nghiêm túc đặt pin làm toàn bộ các bài kiểm tra tính năng xong, trên mặt Trương Thắng nở nụ cười, sau đó lập tức phất tay ý bảo mọi người ngồi xuống!

"Tôi có sẵn 200 triệu NDT hàng tồn kho, mọi người không phải lại hàn nối mạch điện, không phải lập trình lại, càng không việc gì phải kiểm tra lại, chúng tôi đều bao hết những thứ này!"

Sau đó, mấy ông chủ đằng trước không nhịn được mà vây lên.

"Thêm một yêu cầu nữa!"

Khi nhìn thấy nhiệt độ mà pin có thể chịu được, ông sốc bật khỏi ghế.

"Những chiếc điện thoại này không phải là hàng nhái mà là điện thoại nội địa hợp pháp của chúng ta! Mọi người cũng không phải là nhà máy gia công hay nhà máy nhỏ, mọi người và chúng tôi là Liên minh điện thoại Hoa Hạ!"

"Nhớ rõ!"

"Mười ngày, dưới tình huống không vi phạm pháp luật, tôi không quan tâm mọi người dùng cách gì, tôi muốn nhìn thấy điện thoại di động hoàn toàn mới của chúng ta gia nhập thị trường!"

Bọn họ thấy được các tính năng của pin, ngay sau đó trợn tròn mắt!

"Mọi người chỉ phụ trách cung cấp nơi sản xuất vỏ, lắp ráp đồng thời tìm đường bán!"

"Tiền bán hàng tôi chia với mọi người!"

"Nhưng tôi có một tiền đề là sau khi chúng ta ký hợp đồng thỏa thuận thì mọi người phải đi từng bước một theo sắp xếp của tôi, nếu không tôi không chỉ chấm dứt trao bản quyền nửa đường mà còn chấm dứt hỗ trợ kỹ thuật pin!"

Lưu Bang Thuận và những người khác ngồi trở lại ghế.

"Hỗ trợ tiền mặt 200 triệu là gì?"

"Chúng tôi không chỉ cung cấp hỗ trợ kỹ thuật pin mà còn hỗ trợ tiền mặt 200 triệu!"

"Chúng tôi, cung cấp kỹ thuật pin!"

"Trong liên minh, chúng ta nhất trí đối ngoại!"

"..."

Trong phòng họp.

Lời nói của Trương Thắng liên tục vang vọng.

Lưu Bang Thuận gật đầu thật mạnh.

Giờ đây ông như là một con rối chỉ biết gật đầu.

Cảm xúc của ông ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng cảm thấy mình đã bước lên con đường lụm tiền kia.

"Giám đốc Hứa! Chuyện kế tiếp giao cho anh cùng với các chủ tịch ở đây, nếu trong thỏa thuận có vấn đề gì thì anh hãy phản hồi cho tôi kịp lúc biết không? Các chủ tịch có ý kiến gì thì anh cũng phải kịp thời nhắn cho tôi!"

"Được, giám đốc Trương!" – Hứa Bác Văn nghe thế, tay cầm hợp đồng liên tục run lên.

"..."

"Chủ tịch Lâm, chỉ cần đến địa bàn của cháu thì dù có là thần cũng phải nằm xuống để cháu tát 2 phát vào mặt!"

"Cậu bừng bừng dã tâm như vậy, thật sự muốn diệt thần à?"

"iPhone 4 đốt cả vào địa bàn của mình rồi, khiến chú thảm thiết như vậy mà chú không định phản kích?"

"Cậu có gấp quá không thế?"

"Đúng vậy! Tối nay chú có thể liên hệ đài truyền hình không? Kêu bọn họ đến đây ngay đi, tự tay cháu dạy bọn họ làm quảng cáo!"

Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng dẫn Thang Vũ đến.

Lâm Quốc Đống mời hai người ngồi xuống.

"Chủ tịch Lâm, chú đã giải quyết chuyện quảng cáo trên TV chưa?"

"Khoan đã! Điện thoại của cậu còn chưa làm ra mà giờ đã đưa lên TV quảng cáo?"

"Làm việc phải nhanh! Cháu hẹn với mấy ông chủ kia 10 ngày chắc chắn phải cải tiến xong lô điện thoại đầu tiên của 'Hoa Hưng'..."

"Lần này cậu đốt của tôi phải mấy trăm triệu đấy!" – Lâm Quốc Đống nhìn vẻ mặt của Trương Thắng thì cười bất lực.

Ông cảm giác không biết từ lúc nào mình đã trèo lên thuyền giặc.

"Chủ tịch Lâm... cháu đã giúp chú nghĩ cả câu từ quảng cáo trên TV rồi!"

"Lời quảng cáo?"

Văn phòng chủ tịch Diệu Hoa.

Còn Trương Thắng thì dẫn Thang Vũ rời khỏi phòng họp. ...

Nói xong, anh bước xuống đài rồi phân phát từng tờ hợp đồng.

"Mọi người, đây là thỏa thuận hợp tác của chúng ta và cũng là thỏa thuận của Liên minh điện thoại Hoa Hạ, nếu thấy hứng thú có thể xem qua! Nhân tiện, trong đó có điều khoản bảo mật, tôi mong mọi người đọc nghiêm túc, nó liên quan đến tương lai điện thoại Hoa Hạ chúng ta, càng liên quan đến chúng ta có thể đi ra thế giới hay không!"

Một lúc sau, anh hắng giọng:

Anh cắn chặt răng mới kìm nén lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận