Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 289. Đê hèn

Chương 289: Đê hèn

Người đã không còn gì cả mà vẫn được coi trọng như vậy, cảm giác đó không thể diễn tả thành lời.

Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện.

Lúc đầu, nói về công việc làm bảo vệ ở hoa viên Hải Thự, kể quãng thời gian đột nhiên Trương Thắng xông vào phòng an ninh...

Sau vài ly rượu, Hứa Bác Văn dần dần phát hiện ra điều gì đó.

Dường như Trương Thắng cũng không muốn lợi dụng mình làm gì như Lưu Khai Lập, hắn chỉ đơn giản là trò chuyện với mình, giống như một người bạn cũ mà đã lâu không gặp, trò chuyện về suy nghĩ của mình và những gì chuyện xảy ra gần đây.

Đúng!

Hứa Bác Văn cảm thấy chính là vậy.

Anh ta kể tình hình về Lưu Khai Lập rất chân thành cho Trương Thắng.

Trương Thắng uống một ly rượu sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Uống rượu hơn ba lần, Hứa Bác Văn nấc lên một cái, sau đó nói chút chuyện về Lưu Khai Lập:

"Không sao..." – Sau khi Trương Thắng nghe xong cũng không tức giận, chỉ cười bình tĩnh: "Ông ấy từng có chút tình xưa với em, nhưng rất đáng tiếc..."

Hứa Bác Văn nghe.

Trương Thắng cũng không tức giận.

Hứa Bác Văn kể về chuyện của mình, Trương Thắng nghe rất nghiêm túc, thi thoảng cũng kể về chuyện của bản thân.

Nhiều chuyện tuy Hứa Bác Văn không nói nhưng Trương Thắng đều biết.

Nghe một cách rất nghiêm túc...

Trương Thắng nói về bản thân, kể quãng thời gian trước làm một công ty trang hoàng nội thất, tuy trước đó có mắc nợ, nhưng dần dần sẽ tốt lên, cũng kể chút xu thế trong tương lai của Hoa Hạ...

Gồm chuyện Lưu Khai Lập đẩy nồi về Trương Thắng trong cục cảnh sát như thế nào, gồm cả chút chuyện dơ bẩn lúc trước khi muốn moi tin, thậm chí là khi nãy Lưu Khai Lập giật dậy Hứa Bác Văn trong điện thoại ra sao...

Hắn đã từng lên chút kế hoạch tương lai cho Lưu Khai Lập.

"Lưu Khai Lập vẫn đang suy tính hại cậu như nào, kiểu người đê hèn như vậy..."

Lưu Khai Lập không cần tốn chút công sức chút nào, chỉ cần làm theo kế hoạch của hắn là có thể dễ dàng chạy theo xu hướng, đi đến thành công.

Lý Bân kể cho hắn nghe rất nhiều về Lưu Khai Lập.

Chẳng qua hắn chỉ thấy tiếc nuối.

"Đừng nói đến Lưu Khai Lập nữa, anh Hứa, anh có kế hoạch gì cho tương lai không?"

Lý Bân rời đi...

Lúc còn làm bảo vệ, anh ta chỉ nghĩ sống qua ngày là được...

Người bị thù hận che mờ mắt, sao thấy được con đường tương lai chứ?

"Trương Thắng, tôi chỉ muốn kiếm một công việc, cậu có thể cho tôi một công việc không? Thật ra cậu không gọi cho tôi, tôi cũng định gọi cậu..." – Hứa Bác Văn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trương Thắng.

Nhưng...

"Ha ha, Trương Thắng, tôi chỉ có trình độ học vấn cấp 3... ấy không, còn chưa tốt nghiệp cả cấp 3, chẳng hiểu gì cả... không biết một thứ gì, không làm thuê thì tôi còn làm được gì khác đây? Tôi cũng không dẻo miệng như cậu, chắc chắn không thể làm ăn rồi... chỉ làm người bảo vệ, ha ha, cậu nhìn đi, đến làm bảo vệ còn làm không được..."

"Anh chỉ muốn làm thuê cho người khác sao?"

Trương Thắng im lặng hồi lâu:

Một người mà đến chỗ đứng của chính mình còn không biết ở đâu thì sao có thể thành công?

Chưa bao giờ nghĩ đến điều gì khác.

Có lẽ trước đây anh đã từng có mơ ước, nhưng cuộc sống ở Yến Kinh và hiện thực nặng nề khiến anh chỉ muốn tiết kiệm một khoản tiền rồi về quê.

"Đúng vậy, anh có kế hoạch gì không?"

Là chuyện hiển nhiên.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ xem mình có tính toán gì.

Dự định?

"Tôi?" –Hứa Bác Văn nghe vậy, đột nhiên anh ta thấy mù mờ.

Nói đến đây, Hứa Bác Văn khó chịu lại uống thêm một ngụm nữa.

Sau đó cảm thấy cực kỳ đắng chát.

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.

Trương Thắng không nói gì nhìn Hứa Bác Văn, im lặng hồi lâu thì lộ ra nụ cười:

"Những thứ này không quan trọng!"

"Vậy cái gì mới quan trọng?"

"Anh Hứa, em có thể tin anh chứ?" – Trương Thắng đột nhiên nhìn thẳng vào Hứa Bác Văn.

Giọng hắn rất nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành.

Hứa Bác Văn bị dáng vẻ này của hắn làm giật mình, sau đó cúi đầu:

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Anh Hứa, em có thể tin anh chứ?" – Trương Thắng lại hỏi.

Nói xong, Hứa Bác Văn lại thấy Trương Thắng im lặng.

Nhưng...

Nên đã dùng cách nói đùa để tự giễu.

Nhưng anh ta tự biết bản thân như thế nào.

Không hiểu sao, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Anh ta có linh cảm rằng dường như bản thân gặp phải ngã rẽ cuộc đời.

Mặc dù không biết ngã rẽ sẽ dẫn đến đâu, nhưng rất có khả năng thay đổi cả cuộc đời anh, thay đổi vận mệnh anh!

Trương Thắng thu hồi ánh mắt, cười nói:

"Anh Hứa, anh đi theo em đi!"

"Vậy tôi có thể làm gì?" – Hứa Bác Văn nhìn Trương Thắng.

"Đó không phải là câu anh nên hỏi em, mà là câu anh nên tự hỏi mình... Em có thể để anh làm bảo vệ, lương ban đầu 1 nghìn đồng, yên ổn đứng đấy, về sau sẽ lên 3 – 4 nghìn, cũng có thể để anh làm một số công việc chân tay, gần đây rất nhiều công việc cần thêm người, chỉ cần anh muốn làm, chắc chắn trong tay em không thiếu việc, nhưng mà... anh Hứa, anh thật sự chỉ muốn làm chút chuyện này thôi sao?" – Trương Thắng nheo mắt.

"Còn có thể làm gì nữa? Nếu tôi nói rằng tôi muốn bán điện thoại, sửa chữa điện thoại, tham gia vào các hệ thống thông tin liên lạc, làm to làm lớn, cậu có tin không chứ... một người đến cấp 3 còn chưa tốt nghiệp thì còn có thể làm được việc gì ngoại trừ mấy nghề bảo vệ chứ? Chẳng lẽ thật sự làm ông chủ lớn?" – Hứa Bác Văn cười nói.

Anh ta biết Trương Thắng đang muốn giúp mình.

Nhưng...

Hứa Bác Văn hơi không thích ứng.

"Vậy, anh tin tôi chứ?" – Trương Thắng nhìn chằm chằm Hứa Bác Văn, ánh mắt còn nghiêm túc hơn cả khi nãy.

"Có thể, ít ra, tôi sẽ không hại cậu..." – Hứa Bác Văn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận